Vân Sam đi xe buýt đến nhà Lý Huyên gần ba
mươi phút.
Lúc sáng chỉ là do mẹ cô gấp sợ muộn giờ mà bắt taxi cho Vân Sam đi.
Hiện giờ không gấp, đi xe buýt là được.
Cô vừa đến, Lý Huyên cũng từ nhà đi ra, trên tay còn cầm theo rác.
Lý Huyên thấy Vân Sam liền vẫy vẫy tay.
- Cậu vào nhà đi, tớ đi bỏ rác sẽ về liền.
Vân Sam gật đầu, giữa bọn họ cũng không cần e ngại làm gì.
Cô cởi giày, lấy từ trên kệ dép mang ở nhà mà mang vào.
“ Cốc cốc.”
Vân Sam vừa mới ngồi xuống, bên ngoài cửa đã có người gõ.
Cô đi ra mở cửa, người bên ngoài chính là Hàng Tử Ba.
Người đã cho Lý Huyên đội mũ xanh*, lén ngủ với bạn cùng công ty với Lý Huyên.
Bọn họ chia tay vừa mới nửa tháng, người này mỗi ngày đều mặt dày mà đến đây quấy rầy.
Lý Huyên có từng nói Vân Sam nghe, Hắn mỗi ngày đều đến để xin lỗi, bám Lý Huyên không buông.
Nếu so sánh Hàng Tử Ba với loài đĩa sống bám thì không khác gì nhau, có khác thì khác là hắn không đu lên người Lý Huyên mà thôi.
Vân Sam chống tay lên cửa.
- Tôi nói này Hàng Tử Ba, cậu cho bạn tôi đội mũ xanh chưa đủ hay sao? Mỗi ngày đều mặt dày như vậy nha.
Hắn biết cô không vừa ý mình từ lâu rồi.
Nhưng hiện tại Hàng Tử Ba đang ở thế yếu, nếu nói lại thì càng bất lợi.
Bị nói một chút cũng có mất miếng da nào trên người đâu chứ.
Hắn cười mà nhìn Vân Sam, mắt hơi ngó vào bên trong.
- Lý Huyên em ấy có ở nhà không? Tôi đến tìm em ấy.
Cô vẫn đứng chắn trước cửa, không mời người vào cũng không đuổi đi.
- Lý Huyên không ở nhà, nếu có ở nhà cũng không muốn gặp một tên khốn như cậu, Lý Huyên đối xử với cậu như thế nào? Vậy mà tên khốn nhà cậu lại đi ngủ với người khác, còn để Lý Huyên tận mắt bắt gặp.
Nụ cười trên môi Hàng Tử Ba cứng đờ.
Càng nhìn càng khó coi.
Hắn không nghĩ Vân Sam sẽ nói thẳng như vậy, vuốt mặt cũng phải để mũi, nhưng cô lại không.
Hàng Tử Ba không nhịn được nữa, lên tiếng phản bác
- Tôi ngủ với ai thì liên quan gì đến cậu, đúng là tôi có lỗi với Lý Huyên tôi cũng đã xin lỗi rồi còn gì.
Cô nắm chặt tay, giây trước giây sau liền vung nắm đấm vào bụng hắn.
Vân Sam rút tay lại rất nhanh.
- Xin lỗi nha, tên khốn như cậu ăn nói khó nghe quá, tôi ở nhà có em trai rất hay dạy dỗ nó, nhìn cậu thấy ăn nói không được đàng hoàng nên quen tay dạy dỗ một chút ấy mà.
Cô vờ như không thấy Hàng Tử Ba ôm bụng chật vật nằm lăn lộn dưới đất.
Vân Sam hay dạy dỗ em trai là thật, nhưng không đến mức đánh như vậy, Lâm Thiên em cô rất ngoan nói một câu liền nghe.
Lý Huyên vừa bước vào cửa đã bị một màn này doạ sợ.
Lý Huyên còn tưởng hắn đang muốn ăn dạ mà lăn qua lăn lại trước cửa nhà mình.
Vân Sam thấy Lý Huyên lại thì khoác tay kêu cô nhanh đến đây.
Hàng Tử Ba đau đến lợi hại, hắn còn cảm thấy xương sườn chắc chắn là gãy luôn rồi.
Hàng Tử Ba đau đến hít thở không thông, không có sức mà chửi mắng.
Lý Huyên đi ngang qua hắn, dùng chân mà đá đá.
- Tên khốn nhà anh mau về nhà đi, đừng nằm ở đây ăn vạ chúng tôi nữa.
Hai người không quan tâm đến Hàng Tử Ba, đi vào nhà mà đóng cửa.
Vân Sam ngồi trên sofa ngửa cổ ra phía sau.
- Tên bạn trai cũ của cậu sao lại mặt dày như vậy, đánh hắn như vậy tớ còn thấy chưa đã tay.
Lý Huyên lấy nước ngọt trong tủ lạnh mà đưa cô.
- Gần nữa tháng nay hắn đều như vậy, đợi vài hôm hắn còn đến tớ sẽ kêu bảo vệ khu này đến.
Lý Huyên thấy trên người Vân Sam còn mặc đồ công sở, liền lên tiếng hỏi.
- Lần này cậu phỏng vấn thuận lợi không?.
Vân Sam uống một hơi gần nửa ly nước ngọt, lúc này mới than thở,
- Lần này còn tệ hơn mấy lần trước, tớ không biết người mình bắt chuyện là chủ tịch, còn tưởng là người đi phỏng vấn giống tớ....
Lý Huyên nghe cô kể đến cuối, Lý Huyên cười đến đau bụng.
Bạn cô sao lại xui xẻo đến vậy chứ.
Bọn họ tuy học chung đại học nhưng lại không học chung một ngành, nên không thể giúp gì được.
Hai người luyên thuyên một lúc đã gần giữa trưa, điện thoại Vân Sam liền đổ chuông.
Cô không cần nhìn cũng biết mẹ mình gọi.
Vân Sam chào tạm biệt Lý Huyên liền đi xe buýt về.