Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

Chương 47: Chương 47: Mùa Hè




Cố Phong lúc tắm xong đã là ba mươi phút sau, một người ngồi xem phim hoạt hình tay cầm đồ ăn vặt mà ăn thỉnh thoảng lại cười hi hi ha ha, còn một người trầm tính ngồi uống trà xem báo, không khí trong phòng khách tương đối hài hoà.

Còn có vài phần giống một gia đình.

Vân Sam cứ vậy mà ngày qua ngày sống ở biệt thự này gần hai tháng, bụng phẳng bây giờ đã hơi nhô lên rất rõ ràng, chỉ cần liếc mắt vẫn có thể thấy được, ngày hôm qua Tử Chương có đến để khám sức khoẻ cho cô, thai nhi phát triển tương đối ổn định chỉ có điều sức khoẻ Vân Sam thì vẫn còn cần điều dưỡng một chút, so với lúc trước cũng chỉ tốt hơn một ít.

Tuy thai nhi phát triển ổn định nhưng Tử Chương lại không chắc thai sẽ không xảy ra chuyện bất trắc gì, sức khoẻ thai nhi là phụ, sức khoẻ của người mẹ mới là quyết định được tất cả.

Lâm Phụng từ ngày hôm đó gần hai tháng nay đều không đến đây, cả hai tuy không nói nhưng lại giống như chia ranh giới để hành động, ở nhà là ranh giới của Vân Sam còn trên công ty chính là ranh giới của Lâm Phụng.

Cô ngồi trong đình viện nhìn ra bên ngoài, thời tiết sắp chuyển giao mùa, những cây trong vườn cũng chuẩn bị thay lá mỗi ngày đều rụng rất nhiều lá, người dọn vừa quét hết tóp này đến tóp khác nhưng vẫn còn rất nhiều lá ở dưới sân, Vân Sam như muốn nằm hẳn lên ghế.

Bởi vì tư thế này càng làm bụng cô lộ rõ hơn, trên bàn đặt rất nhiều thức ăn vặt, bánh ngọt hay đồ chua đều có đủ.

Cố Phong bước vào nhìn thấy tư thế này của Vân Sam thì liền lên tiếng:

“ Ngồi tử tế.”

Cô nâng mí mắt nhìn hắn, tư thế vẫn vậy một chút di chuyển cũng không thèm làm, cô còn thở dài một hơi.

Cố Phong ngồi xuống bên cạnh, đặt nhẹ tay lên bụng Vân Sam như đang cố làm cô dễ chịu hơn một chút.

Lúc đầu hắn có hành động như vậy Vân Sam đều cảm thấy không quen mà muốn tránh né, nhưng sau này ngẩm lại dù sao con cũng là con của hắn, không thể không cho Cố Phong sờ.

Vân Sam:” Tôi cảm giác bản thân đang đeo cái gì đó trước bụng vậy, khó chịu lại nặng.”

Tuy nói bụng cô nhìn to hơn lúc trước rất rõ, nhưng lại không to quá nhiều bởi vì sức khoẻ Vân Sam rất kém em bé cũng chỉ ở mức ổn định mà thôi, vẫn chưa quá to.

Cố Phong:” Tử Chương nói so với thai phụ hai tháng cô còn kém rất xa.”

Vân Sam bây giờ thật sự cảm thấy kính nể những người mang thai hai ba lần, cảm giác mang một chiếc bụng nặng gần 11 tháng đi qua đi lại trong nhà, chưa kể còn có người vẫn phải đi làm.

Bây giờ đừng nói đến đi lại, chỉ cần có tư thế ngồi hay nằm thoải mái cô liền không muốn đứng dậy.

Hai tháng nay số lần Vân Sam điện về nhà không được bao nhiêu lần, mỗi lần điện về nghe giọng Vân Tịnh cùng Lâm Thiên, bản thân cô cảm thấy rất có lỗi, còn muốn đi về.

Cố Phong nhanh nhạy nhận ra tâm trạng Vân Sam không tốt liền lấy một chiếc đĩa được xếp gọn gàng mấy chiếc bánh ngọt, đặt lên tay cô:

“ Ăn nhiều một chút.”

Hai tháng ở cùng nhau nếu nói hắn không có cảm tình với cô thì chính là giả, chỉ là dạo này rất kì quái.

Mỗi lần khi đối mặt với Vân Sam trái tim hắn như không còn là của mình, đập rất nhanh, Cố Phong còn cảm thấy bản thân chính là bị đau tim, nhưng mỗi năm công ty đều kiểm tra sức khoẻ định kỳ.

Nhưng cũng không phải sau khi khám xong hắn mới bị bệnh, Cố Phong suy nghĩ lại thấy hợp lý liền kết luận là bản thân bị bệnh tim.

Hắn còn đang đợi cuối tuần đi đến bệnh viện của Tử Chương để khám.

Vân Sam nhận lấy dĩa bánh mà ăn, nhưng vẫn thở ra một hơi dài, nói:

“ Bụng tôi dạo này càng lúc càng lớn đồ của tôi mặc cũng không còn vừa nữa.”

Cố Phong:” Một lát tôi chở cô đi mua.”

Chỉ là câu nói đơn giản nhưng cô lại trở về tâm trạng vui mà cười hi hi nhìn hắn:

“ Được nha.”

Lúc hai người rời khỏi biệt thự đã là hai giờ trưa, ánh mặt trời chiếu xuống trần xe, nhiệt độ bên ngoài thành phố gần 40 độ, mùa hè càng tới gần nhiệt độ thành phố càng lên cao, phía xa xa còn thấy bốc lên một tầng hơi nước lờ mờ, cửa hàng kem hay bách hoá vào thời điểm buổi trưa tưa đối đông, có người vào tránh nóng còn có người vào mua đồ.

Vài đứa nhóc trên đường mặc chiếc áo thun mỏng, quần lửng mà chạy tung tăng cười khanh khách, như thể trời có nắng thêm bọn nhóc vẫn không ảnh hưởng gì nhiều, Vân Sam nhìn thấy cảnh này liền đưa tay lên sờ bụng.

Cô mong sau này đứa nhỏ này cũng sẽ khoẻ mạnh chạy nhảy như vậy, tuổi thơ của Vân Sam là những tháng ngày đau khổ trong cô nhi viện, cô chỉ mong đứa con của mình vui vẻ thay phần của mình mà thôi.

Giờ này bên ngoài tương đối ít xe, vì ai cũng muốn ở nhà tránh nóng những người đi làm đều đã đi đường rất ít xe qua lại, xe Cố Phong dừng đèn đỏ.

Phía trước có năm sáu đứa nhóc đội nón, mặc đồ mùa hè tay còn mang theo cái vợt cười hi hi ha ha mà đi qua, tay đứa nào cũng cầm theo một hộp để đựng bọ.

Bởi vì mùa hè rất nhiều động vật để đám nhóc bắt chơi như bọ cánh cứng.....

Cô nhìn đám nhóc phía trước tâm trạng cũng được thả lỏng theo.

Xe hai người dừng ở một trung tâm lớn số một số hai ở thành phố, nơi này tuy bán đồ đẹp hơn những chỗ khác nhưng giá cũng không đùa được, bên trong rất ít người ra vào vì những người bình thường không ai vào đây, nếu có vào cũng chỉ đi dạo nhìn cho vui mắt mà thôi.

Bên trong rất rộng, có năm tầng mỗi tầng đều có rất nhiều cửa hàng túi xách hay quần áo.

Vân Sam nhìn một lúc đi vào một cửa hàng bán đồ bầu, bởi vì cô càng lúc càng lười đi ra đường nên khi đi phải mua nhiều một chút để sau này mặc luôn, trời càng lúc càng nóng đừng nói đến Vân Sam mang thai không muốn đi mà người bình thường cũng không muốn đi.

Nhân viên thấy cô đi vào liền tiến lên phía trước:

“ Chào chị, chị cứ lựa tự nhiên nếu có gì cần hộ trợ cứ gọi bọn em.”

Vân Sam gật đầu qua loa liền đi vào, người nhân viên thấy Cố Phong mắt liền sáng rực, cái chớp mắt cũng không thèm chớp.

Hắn không để ý là bao đi theo phía sau Vân Sam.

Bên trong có rất nhiều đồ, màu nhạt hay đậm đều có nhưng mỗi bộ đều rất dễ nhìn, lại càng thấy không khó chịu vì màu của nó.

Vân Sam thấy một bộ hồng nhạt váy hơi dài qua gối liền cầm lấy đưa cho hắn đi phía sau.

Chưa đến ba mươi phút trong tay Cố Phong đã cầm hơn sáu chiếc váy dài qua gối hay ngang gối đều có, không có chiếc váy nào ngắn hơn.

Hắn đi ngang một chỗ để giỏ đựng quần áo liền cầm lên đặt đồ vào.

Vân Sam lựa xong liền đi ra quầy, ra hiệu cho Cố Phong đặt đồ lên.

Hắn đưa đồ cho nhân viên, lúc tính tiền người nhân viên mắt không hề rời khỏi khuôn mặt Cố Phong.

Cô vẫn không nhận ra, vẫn đứng nhìn bộ đồ của ma nơ canh mặc.

Cố Phong:“ Lấy thêm bộ đồ ở đó.”

Hắn tưởng Vân Sam thích bộ đồ trên người con đó liền kêu nhân viên lấy một bộ y hệt vậy, cô nghe xong liền quay lại nhìn Cố Phong.

Cười bất đắc dĩ với nhân viên:“ Không cần không cần.”

Vân Sam khoác tay hắn, nói:“ Khi nào tôi mặc hết đồ thì đến mua tiếp, bây giờ chúng ta còn rất nhiều chỗ để mua đồ nha, nếu mua nhiều quá mấy chỗ khác cũng mua nhiều xe chúng ta không để hết.”

Cố Phong nhàn nhạt mà lên tiếng:“ Tôi kêu người lái thêm một chiếc đến là được.”

Nhân viên nghe câu này liền cảm thán một câu trong lòng, chỉ cần sau này có người nói với cô câu này chắc chắn cô sẽ lên núi đao xuống biển lửa vẫn cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.