Ai ở đây mà không biết hắn chính là con trai của thượng tướng, nếu hỏi ở Bắc Kinh này những thứ bọn họ không nên chọc vào chính là người này.
Cho dù sợ bọn họ cũng chỉ đặt thứ hai mà thôi, còn thứ bọn họ sợ nhất chính là cái tên chủ tịch tập đoàn Cố Thị.
Có tiền lại có quyền còn tên này chỉ là một tên ăn chơi trác táng vẫn còn xin tiền bố mẹ mà thôi.
Làm hắn vui không khó chỉ cần hùa theo mấy trò quái dị của hắn là được.
Thiếu gia nhà họ Tử chính là hắn Tử Hào.
Những người xung quanh tự động nhường đường cho hắn, khuôn mặt phong lưu nhưng lại non nớt không khác gì những tên vừa mới lớn chỉ cần chạm một cái liền ra sữa.
Đừng nhìn khuôn mặt vậy mà lầm năm nay Tử Hào đã hai mươi sáu, nhưng vẫn long nhong mà đi hết chỗ này đến chỗ khác không lo đến thứ gì.
Người trong nhà muốn quản cũng không quản được, có lần Tử Hào bị nhốt trong nhà bị ba đánh cho tơi tả vậy mà chỉ cần một cuộc gọi hẹn đi bi-a, cơ thể như tắm qua linh tuyền* leo tường ra ngoài mà đi chơi.
[ Linh tuyền* nó như là nước để hồi phục trị vết thương...]
Tử Hào đi đến đưa tay ôm eo Lý Huyên.
- Chậc, mỹ nhân như vậy mà ông chú đưa người ta có ba tệ? Mỹ nhân như vậy tôi bỏ ra vài vạn còn không có được đây.
Ông sao lại không biết người trước mắt là ai, có ngu mới muốn gây thêm chuyện, mỹ nhân không thu về được lại còn gây thêm hoạ.
- Điếm thì cũng là điếm, ba tệ hay vài vạn khác nhau sao? Coi như hôm nay tôi xui nên mới đến bắt chuyện với cô.
Nói xong liền nhanh chân mà đi mất, trên mặt lại hiện vẻ bực tức nhưng trong lòng ông lại thấy sợ đến lợi hại.
Ba tệ với vài vạn không khác nhau nhưng lại khác biệt rõ là đằng khác.
Người quản lý vỗ vỗ ngực.
Coi như hôm nay quán cậu còn may mắn đi, bình thường Tử Hào đến đây bị hỏng ít nhất một hai cái bàn, không nói đến tiền bồi thường mà là không có đủ bàn cho khách ngồi.
Bàn bọn họ nhập từ nước ngoài về ít nhất hơn một tháng mới có.
- Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi xin lỗi vì làm gián đoạn.
Người quản lý nhỏ bé như cậu sao dám nói bù đắp cho bọn họ cái gì chứ.
Ông chủ của bọn họ rất hung dữ nha, hung dữ thì thôi đi lại còn keo.
Những thứ không đáng liền không muốn bỏ tiền ra.
Chỉ muốn nuốt mà không nhả.
Lý Huyên đưa tay đập mạnh vào bụng hắn. . Đam Mỹ Hay
- Thật mất hứng, buông tay tôi phải về nhà.
Cô còn tưởng hôm nay kiếm được chút tiền nhưng không ngờ lại bị tên kia làm phí hết thời gian.
Tử Hào rất nhanh liền né đi, tay vẫn đặt trên eo Lý Huyên như không có ý định buông ra.
- 11h đã về rồi? Hôm nay sao lại về sớm như vậy.
Cô lườm hắn một cái.
- Bạn tôi đang bệnh ở nhà nên muốn về sớm, buông tay.
Tử Hào:“ Bạn trai hả? Đã có bạn trai mà còn cướp bao nhiêu trái tim ở đây, con gái bọn cô tham lam thật nha.”
Lý Huyên:“ Trên đời này có ai chê tiền quá nhiều hay sao? Nhưng mà làm anh thất vọng rồi, Lý Huyên tôi là theo chủ nghĩa độc thân.”
Cô vừa dứt lời chân cũng chuyển động, mặc kệ tên kia đi theo phía sau mà ôm eo.
Càng ngày hắn càng thấy Lý Huyên là mẫu người mình thích, đanh đá cũng không phải mà là người biết nói chuyện, đôi môi xinh đẹp như vậy mà toàn nói những lời vô tình với Tử Hào mà thôi.
Hắn sao lại không biết Lý Huyên vừa bị bạn trai đội cho cái mũ xanh trên đầu chứ, chẳng qua Tử Hào không muốn nhắc đến việc đau lòng.
Hai người vừa bước ra khỏi clup liền thấy một người mặc bộ vest không khác hắn là mấy nhưng khí chất lại khác xa nhau.
Một người trầm ổn khuôn mặt lại góc cạnh sắc xảo, trên người toát lên khí chất của kẻ có tiền là người đã trải qua rất nhiều chuyện.
Tử Hào hơi bất ngờ nhưng rất nhanh liền cười hi hi ha ha mà chào hỏi.
- Tên chủ tịch như cậu cũng đến nơi này nữa hả? Ngày mai chắc chắn mặt trời sẽ đỏ.
Cố Phong đã chú ý đến tay đang đặt ở eo của Lý Huyên, nhưng hắn không lấy làm lạ nếu đến đây Tử Hào không ôm người phụ nữ nào khác đi ra đó mới chính là chuyện lạ.
Cố Phong không nói gì lấy điện thoại từ trong túi ra.
Tử Hào buông eo cô ra mà lao về phía hắn.
- Đừng tên khốn này, khó khăn lắm tôi mới trốn ra được vậy mà cậu lại muốn nói cho ba tôi biết, cậu là tay trong của ba tôi à?
Hắn cao hơn người trước mặt nửa cái đầu, vừa lao đến Cố Phong cũng vừa cất điện thoại lại vào túi.
- Không điện cho ba cậu nữa, tài liệu ba cậu đưa cho tôi đâu.
Tử Hào:“ Ở trong xe, tôi lấy cho cậu.”