Vân Tịnh không hỏi Vân Sam mà nhìn y tá trước mặt.
- Chuyện này không phải nên đi nói trực tiếp với phu nhân Cố sao?
Y tá không nhìn ra có gì khác thường liền nhanh miệng nói, không nhìn sắc mặt trắng bệch như sắp ngất đến nơi của Vân Sam.
- Đây chẳng phải phu nhân Cố? Lúc cô ấy sinh xong chủ tịch Cố mỗi ngày đều ở đây chăm sóc, vết khâu ở bụng buổi sáng đều là do chủ tịch Cố vệ sinh cho cô ấy.
Vân Sam không cách nào ngăn lại miệng của y tá, liền nhìn Vân Tịnh, hít một hơi sâu mới lên tiếng.
- Mẹ, chúng ta vào bên trong rồi nói chuyện được không? Vết thương ở bụng của con có chút đau.
Vân Tịnh không từ chối, so với việc này bà lại quan tâm vết thương của con gái mình hơn.
Bên trong phòng bệnh viện trên sofa, một người căng thẳng còn người còn lại xem như không có việc gì, nhưng trong lòng đã nổi lên một trận bão lớn.
Cao Khánh, Cố Phong không đi vào hai người đều ngồi ở bên ngoài.
Vân Sam:“ Cố Hiên là con trai của con với Cố Phong.”
Vân Tịnh cố nhịn đau đặt tay ở ngay vết thương mà đứng dậy ngồi bên cạnh cô.
- Sam Sam, con biết tại sao mẹ muốn con nghỉ làm ở Cố Thị không? Là mẹ biết trước sẽ có chuyện này biết con sẽ phải lòng chủ tịch của mình, mẹ cũng từng là con gái nên biết những đứa nhóc mới lớn rất dễ động lòng, mẹ cũng từng mang thai vừa sinh xong nhà người ta liền đuổi mẹ đi.
Bà hít một hơi sâu, nhưng giọng vẫn có chút run.
- Đứa nhỏ không sống quá hai tuần, người lúc trước mẹ yêu là chủ tịch Cao thị, Sam Sam mẹ không muốn con bước vào vết xe này của mẹ, nhưng dù ngăn cũng không thành, con cũng đã có rồi, Cao Khánh nói với mẹ Cố Phong đã có vị hôn phu lại còn sắp cưới.
Vân Sam tất nhiên không biết vị hôn phu trong miệng Cao Khánh chính là cô, mà Cao Khánh chỉ thấy trên báo càng không biết là ai, bên Cố Thị không dẹp yên chuyện này mà vẫn để nó trôi nổi trên top 1 trang báo chắc chắn đó sự thật, nhưng cô bây giờ lại không quan tâm hắn có vị hôn phu hay không, hiện tại em bé đã sinh xong, muốn cướp ba của con cô tất nhiên không phải chuyện dễ.
Trái tim của Cố Phong cũng đã bị cô nắm trọn, nhưng hắn lại chưa chắc đã nắm được phân nữa trái tim cô, cô tính sẵn đường lui cho mình nên mới dám mở một quán ăn lớn như vậy, dù sao hai người cũng đã là vợ chồng hợp pháp nếu muốn ly dị càng phải chia cho cô một phần hai tài sản.
- Mẹ không cần lo, con với Cố Phong đã đăng kí kết hôn nếu muốn ly dị cũng phải chia cho con một phần tài sản, nếu Cố Phong ly dị con cưới người mới, Cố Hiên chắc chắn con sẽ giành quyền nuôi, chẳng phải con còn có mẹ làm luật sư hay sao?.
Cô nói xong liền dựa lên vai bà.
Vân Tịnh cảm thấy lời Vân Sam nói có phần có lý, dù sao bà là cũng là luật sư, thứ bà tự tin nhất đó chính là trên toà án ai có thắng được bà? Nếu không một văn phòng luật nhỏ như vậy sao lại nuôi sống ba mẹ con, chỉ là lúc trước Vân Tịnh muốn sống an phận một chút, Vân Sam bây giờ đã là phu nhân Cố.
Bà tất nhiên càng phải làm luật sư giỏi, nhà chồng là chủ công ty Cố Thị còn bên nhà mẹ cũng không thua kém gì.
- Sam Sam lớn rồi nhỉ? Bây giờ cũng đã tính hướng có lợi cho bản thân.
Vân Sam cười hì hì, giọng lại có chút giống nũng nịu.
- Con muốn nghe chuyện lúc trước của mẹ, có được không? Nếu mẹ không muốn nhớ lại cũng không sao.
Vân Tịnh lần này không giấu cô.
Năm Vân Tịnh 19 tuổi từ dưới một thôn quê lên thành phố để học, ở dưới thôn bà đã là một người sinh đẹp biết bao nhiêu người muốn đến nhà hỏi cưới, bởi vì thôn nhỏ nên có những tập tục cổ vẫn còn giữ từ nhà này sang nhà khác, ai cũng an phận không thích lên thành phố lớn còn những người thích lên thành phố sinh sống đã lên từ khi đại học.
Hưởng được cuộc sống sa hoa của đô thị ai lại muốn về lại cái thôn quê như vậy, tất nhiên Vân Tịnh cũng không khác gì.
Ở thôn bà mỗi ngày đi học về đều phải đi ra sau núi cắt cỏ cho bò ăn, lại tắm cho heo, uy gà uy vịt, chỉ cần đi học về không ở trong bếp thì chính là ở ngoài ruộng, tuy nước da lúc đó có chút ngâm bà đã là người xinh đẹp trong thôn, đến năm lớp 11 một bởi vì tháng hè Vân Tịnh không đi ra bên ngoài, ở trong phòng mỗi ngày đều ôn thi chuẩn bị thi đại học, nên da trắng, khuôn mặt đã có nét của thiếu nữ trưởng thành.
Rất nhiều bà mối đến hỏi cưới bà cho nam nhân trong thôn, nhưng năm đó bà mới tròn 18 không định lấy chồng sớm, cuộc sống đại học ở trên thành phố Vân Tịnh tất nhiên có chút mong chờ.
Bà đậu vào đại học ở thành phố Vô Ưu, lúc còn là sinh viên trường luật đã có vài người muốn mời Vân Tịnh đi thực tập rồi làm bên công ty luật của họ, còn là sinh viên nhưng trong trường không mấy ai có được lời mời đi thực tập lúc còn là sinh viên.
Vân Tịnh tất nhiên đi thực tập, bà chỉ muốn lấy kinh nghiệm sau này ra trường sẽ làm ở một công ty luật lớn, sau này còn dùng tiền kiếm được mở một phòng luật của riêng mình.
Vân Tịnh thực tập còn một tháng cuối, hôm đó là xử lí việc của Cao Khánh, khởi kiện để giành được đất ở bên ngoài ngoại ô, bà cảm thấy nơi đó rất bình thường xung quanh ngoài cây ra thì chẳng có gì, vậy mà rất nhiều ông lớn muốn giành lấy.