Edit by Triệu Viu
Lục Hi Vi cao ngạo hất cằm, đáy mắt khinh thường, đùa cợt nói: “Đừng có nghĩ biết chút y thuật là muốn khoa trương, cô mở mắt nhìn cho rõ, chỗ này đều là các chuyên gia uy tín thế giới! Cô hôm nay có thể nhìn thấy chúng tôi, đều là do sự may mắn của cô.”
Bác sĩ nói: “Vị tiểu thư này đừng làm ồn nữa, chúng tôi cần phải đưa lão phu nhân đến phòng phẫu thuật.”
Lục Vi Hi cũng lười nhìn cô, cười lạnh: “Muốn tạo danh tiếng, cũng phải có chút bản lĩnh chứ, bà nội tôi không phải vật thí nghiệm.”
Lục Thượng Cẩm chau mày, tầm mắt quét qua bốn người đối diện, đáy mắt phủ đầy lửa giận.
Thật là chưa đủ thành công và thất bại có thừa!
Trên đời này có thể so với khả năng của Cố Mang, sợ rằng còn chưa sinh ra.
Thế giới lớn như vậy người giỏi sẽ có người giỏi hơn.
Cố Mang chính là trời!
Nếu như Cố Mang tức giận bỏ đi, ông dám chắc chắn, những người ở đây, hôm nay nhất định sẽ là giây phút huy hoàng nhất cuộc đời bọn họ.
Ông hít một hơi thật sâu, nén sự tức giận, nhìn về phía Lục Thừa Châu: “Thừa Châu, nếu cháu tin chú, thì cho Cố Mang một giờ, lúc đó phẫu thuật não cũng không vội.”
“Chú Lục! Ý của chú là gì?” Lục Hi Vi nghe vậy, trợn mắt nhìn Lục Thượng Cẩm, lạnh lùng nói: “Chú đây là đang cản trở việc cứu bà nội! Ngay cả cháu cũng không chắc chắn được bà nội sẽ hết bệnh, vậy cô gái này căn bản là đang nói bậy! Xuất huyết não, hai ngày hết bệnh, nói ra không sợ người ta cười cho à!”
Những cô gái bây giờ, vì để có thể trèo cao, thật đúng là không chuyện gì không dám làm.
Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Tầm mắt ngưng mấy giây, anh ta nhìn về phía quản gia nói: “Sắp xếp phòng cho Cố tiểu thư, cô ấy sẽ ở đây hai ngày.”
“Được.”
Quản gia cũng có chút buồn bực, so với vị tiểu thư này, bà thì càng tin tưởng Hi Vi hơn.
Nhưng mà Tam thiếu gia đã lên tiếng.
“Anh ba!” Lục Hi Vi mắt đỏ lên vì tức: “Anh sẵn sàng tin tưởng một người ngoài, chứ không tin tưởng em?!”
Người con gái này rốt cuộc cho chú Lục với anh ba uống thứ thuốc mê gì!
Rõ ràng đều là người thân của cô, lại để cho một người ngoài ở đây làm chuyện xằng bậy!
Ngay cả ý kiến của một chuyên gia khoa não uy tín như cô cũng không để ý tới.
Lục Thừa Châu ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, nói: “Mình không có bản lĩnh, thì đừng trách người khác.”
Lục Hi Vi bị chặn miệng không nói được gì.
Cố Mang hất mắt, đối với Lục Thừa Châu không có nguyên tắc lại tin tưởng mình có chút bất ngờ.
Người đàn ông này ánh mắt cũng không tệ.
Bác sĩ biết bây giờ trong Lục gia lời nói của ai có trọng lượng nhất, cũng không dám phản bác lại.
Lục Hi Vi sắc mặt băng lãnh, cắn răng thật chặc, nặn ra một câu nói: “Tôi lại muốn xem một chút, cô ta làm sao dùng cách châm cứu chữa khỏi bệnh cho bà nội!”
Nói xong, cô trừng mắt nhìn Cố Mang.
Cô cũng không tin, mấy cây kim kia, có thể chữa được xuất huyết não.
Hoang đường!
...
Cố Mang dùng sợi dây màu đỏ trên tay, buộc tóc lên.
Từ trong balo lấy ra một tấm vải đen cỡ lớn.
Tiện tay ném balo sang một bên.
Cô cởi dây, mở miếng vải đen ra, xuất hiện một hàng kim châm ngắn dài để châm cứu.
Khử trùng.
Đỉnh đầu, nhân trung, cổ tay.
Kĩ thuật chính xác và thuần thục.
Lục Hi Vi nhìn Cố Mang làm bộ làm tịch, liếc mắt xem thường.
Mấy huyệt đạo này, có thể chữa được xuất huyết não?
Thuật châm cứu cho đến bây giờ đều là vô căn cứ, phản khoa học, căn bản cũng không cần thiết phải tồn tại.