Edit by Triệu Viu
Cố Mang mở laptop chơi game.
Lục Thượng Cẩm thấy Cố Mang lạnh lùng, vô tình lại đau đầu.
Ông thở dài, nói: “Được rồi, như vậy hai ngày này cháu cứ thoải mái vui chơi, cần xe không, chú cho chìa khóa?”
Cô gái nhỏ xinh đẹp lướt tay trên bàn phím nhanh đến hoa cả mắt, không để ý tới.
Lục Thượng Cẩm liền thấy quá khó khăn.
Cầm một trong hai chiếc điện thoại nắp gập, Cố Tứ tranh thủ ngước lên nói: “Không cần xe, gặp lại sau chú Lục.”
Lục Thượng Cẩm: “...”
Chị em nhà này thật đúng là một người tung một người hứng.
Ra đến cửa phòng, Lục Thượng Cẩm có chút hoài nghi đời người.
Ông đường đường là người đứng đầu Minh Thành!
Cũng lại có một ngày như vậy!
...
Cố Mang tắm ra, cúi đầu lau tóc.
Nghe Cố Tứ đang cùng người khác nói chuyện phiếm, cô liếc mắt lên, lạnh lẽo nhìn qua.
Cố Tứ đang dùng laptop của cô.
Cũng không biết tiểu tử sao lại có thể phá được mật mã laptop.
Tiến bộ.
Một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trên màn hình.
Trang điểm tinh xảo, long mi dài, kẻ mắt xanh lam khiến cho cô ta dù chỉ nhăn mày cười một tiếng cũng khiến Cố Tứ tinh thần vui vẻ, giống như yêu quái làm loạn thiên hạ.
Bối cảnh là một sàn nhảy ở một quán rượu nào đó.
“Chào, em Cố.” Người phụ nữ cười yêu kiều, mắt hơi híp, làn da trắng, áo yếm da, xinh đẹp lại quyến rũ, xung quanh không ít đàn ông tới lui, cũng không nhịn được nhìn lâu.
Cố Tứ hai mắt tỏa sáng hỏi: “Chị Lâm, ở đó vui không?”
“Rất vui, nhìn phía sau chị rất náo nhiệt.” Lâm Sương nhướn mày, giọng điệu quyến rũ: “Nười bạn nhỏ, gọi chị em đưa em đến đây chơi.”
Cố Tứ kích động nói: “Được, được! A-----”
Cả người cậu bỗng nhiên bị từ sau cổ xách lên, ném lên giường.
Động tác dứt khoát, nhanh gọn.
Cậu ngã từ phía sau.
Chờ cậu bò dậy trên giường, liền thấy chị của cậu đã ngồi vào vị trí lúc nãy.
Đôi chân thon dài thẳng tắp gác lên bàn.
Tựa lưng một cách thản nhiên, ghế ngã ra sau một góc ba mươi độ, rất ổn.
Ngồi trên ghế, cả người cô gái lộ ra một vẻ ngang tàng khó diễn tả.
Cố Mang lau tóc, đôi mắt lạnh lùng nhìn lên, liếc nhìn Lâm Sương, đáy mắt dường như có một lớp mây mù.
Lâm Sương bĩu môi nũng nịu: “Sao lại nhìn người ta như vậy!”
“Đừng có làm hư em trai em.” Giọng nói Cố Mang lạnh lùng, vừa mở miệng liền như có cơn gió lạnh: “Tìm em có chuyện gì?”
Lâm Sương uống một hớp rượu, cười mê hoặc.
Cô chậm rãi nói: “Người Lục gia đang tìm em, chị ở vị trí của em có động chút tay chân, lừa gạt người khác đến quán rượu này, em không đến vui đùa một chút sao?”
Cố Mang ngừng một lát, đặt chiếc khăn lên bàng, cau mày: “Sợ là thế giới chưa đủ loạn?”
“Làm sao lại là sợ thế giới chưa đủ loạn.” Lâm Sương trách cô một tiếng, sau đó tò mò hỏi: “Không lẽ em đối với Lục thiếu gia đó không có hứng thú sao?”
“Chị cũng đừng coi thường anh ta.”
Số tuổi là thứ cô ngụy trang tốt nhất, cho tới bây giờ cũng chưa bị ai nghi ngờ, người bác sĩ tài giỏi tốt nhất Trung Quốc này, cũng chỉ có mười bảy tuổi.
Nhưng Lục Thừa Châu này, cô phải cẩn thận một chút.
“Lục thiếu gia tiếng tăm lẫy lừng Kinh Thành, chị đây nào dám coi thường.” Lâm Sương buông tay, qua mấy giây, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Em không tới thật sao? Quán rượu tối nay có buổi đấu giá, là một miếng ngọc, có tác dụng giải tỏa căng thẳng, mấy năm nay em không phải cũng đang nghiên cứu cách chữa trị thần kinh sao.”
Cố Mang ánh mắt có chút ưu tư: “Chị ở đâu?”
“Thiên Khuyết.”
Là nơi vui chơi giải trí đắt giá nhất ở Minh Thành.
Chơi nổi, không giàu thì sang.