Dám ngăn cản ta? Xuống địa ngục đi
Tiếu Tiếu nhìn người đàn ông không hề quen biết, lại muốn giết mình, cô lùi lại phía sau, quay đầu bỏ chạy. Nhưng xui xẻo làm sao, hai chân cuống quíu vào nhau, trật chân ngã xuống.
Tiếu Tiếu kinh sợ, mặt cắt đã không còn một hạt máu.
“Làm sao đây? Làm sao đây?
Đợi đã, cái gì trong túi áo mình thế này? Là bình xịt hơi cay”
Tiếu Tiếu như chết đuối vớ được cọc, hoảng loạn lôi cái bình từ trong túi ra..
Lúc trước, Tiếu Tiếu đi làm thêm ca tối, về rất trễ. Cô sợ buổi tối gặp kẻ xấu nên mua, đem phòng bị. Từ trước tới giờ, cô cũng chưa hề sử dụng ở thế giới hiện đại kia. Không ngờ, vừa mới xuyên không, lại đụng ngay kẻ xấu. Cô nhấn nút nhẹ nút, hướng đầu xịt về tên sát nhân, nhắm hờ mắt, che mũi miệng để tránh những tác dụng của bình xịt đến mình.
Lâm Hắc bị xịt trúng, chảy nước mắt, đau đớn mù tạm thời, đưa kiếm chém loạn xạ. Thanh kiếm sắc bén sượt qua Tiếu Tiếu, chém rách ống tay áo khoác, xuyên vào cánh tay cô. Máu từ vết thương chảy ra.
Tiếu Tiếu đau đớn cắn chặt môi, tay lành lặn ôm vết thường vừa bị chém
Mấy bổ đầu áp chế tên Lâm Hắc, đem xích sắt còng tay lại.
- Mau dẫn hắn vào nhà lao! Dám bắt người làm con tin. Đúng là đến chết vẫn không hối cải
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”, Trần Thanh Nhã - muội muội của Trần bổ đầu chạy lại, đẫm lệ ôn nhu dìu mẹ cô đứng lên, ôm lấy mẹ của mình
Từ lúc quan huyện xử án, cô lo lắng bồn chồn ở ngoài công đường, luôn dõi theo, mong mẹ cô được minh oan, sớm ngày thả ra, đoàn tụ với cô và ca ca
Giây phút mẹ cô được minh oan, niềm vui như vỡ oà thì tên sát nhân kia lại bắt uy hiếp, tính mạng mẹ cô bị đe dọa nhưng cô là nữ tử liễu yếu đào tơ, lại không thể làm gì. Cô cảm thấy mình thật bất lực
- Nha đầu ngốc, mau lau nước mắt đi. Ta không sao. Con mau dìu ta qua vị cô nương đã cứu mạng ta
Thanh Nhã làm theo lời mẹ cô
Trần bổ đầu cũng đi qua phía Tiếu Tiếu, đỡ cô dậy:
- Cô nương, đa tạ cô đã cứu mẹ ta. Ân tình này ta ghi nhớ xin trong lòng
Trần phu nhân tràn đầy sự biết ơn:
- Cảm tạ ơn cứu mạng. Nếu lúc nãy không có cô nương tương cứu, chỉ sợ...
Bà lại thoáng nhìn cánh tay đang chảy máu của Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu vẫn gắng gượng, sắc mặt tái đi vì đau
- Cô nương, tay cô đang bị thương. Cô về nhà ta trước. Ta sẽ gọi đại phu đến
Tiếu Tiếu được đem về nhà Trần phu nhân. Trên đường đi, cô suy nghĩ không ngớt: Chả lẽ mình xuyên không thật? Ba mẹ, em mình, bạn bè mình thì sao? Họ sẽ đi tìm mình thì sao? Họ không tìm thấy mình được thì sao?......
Những dòng suy nghĩ đó theo cô mãi, tới khi cô được dìu vào một phòng nào đó trong nhà Trần phụ nhân. Chắc là phòng cho khách ngủ lại
Không thể nói, nhà Trần phu nhân rất đẹp. Đồ đạc trong nhà nhìn đơn giản nhưng lại trang nhã. Có lẽ là do thợ có tay nghề cao thiết kế riêng
Lướt qua một vòng, Tiếu Tiếu dù ddang nằm trên giường, đau nhưng không thể nào không trầm trồ
Đại phu bắt mạch cho cô, lại xem qua vết thương:
- Phu nhân, đây là đơn thuốc. Phu nhân cứ theo đơn mà sắc...
Vị đại phu mở hộp thuốc lớn mang theo, lấy ra một lọ thuốc, tiếp tục nói:...kết hợp với bôi thuốc này, ngày bôi trên miệng vết thương hai lần, tin chắc sẽ mau lành lại, vết sẹo để lại về sau cũng mờ
-Đa tạ đại phu. Đây là chút tiền mong ông nhận cho
- Trần phu nhân, đa tạ
- Không còn việc gì khác tại hạ xin phép ra về. Nếu vết thương vị cô nương có gì xảy ra khách thường, phu nhân hãy cho người gọi tại hạ.
- Đa tạ. Trương đại phu đi thong thả
Thanh Nhã tiễn đại phu về. Giờ trong phòng chỉ còn cô và phu nhân tốt bụng
“Phu nhân, thực sự đa tạ người “, Tiếu Tiếu nhìn Trần phu nhân, cảm tạ không thôi
- Cô nương đừng nói như vậy. Cô là ân nhân của ta. Ta làm vậy cũng là lẽ thường tình
Tiếu Tiếu lại hỏi sự việc xảy ra hôm nay, Trần phu nhân chậm rãi đáp:
- Ta và Dương chủ quán đều mở quán ăn, cạnh tranh với nhau cũng nhiều năm. Cách đây mấy ngày, Dương chủ quán bị sát hại. Dương phu nhân vì đau lòng trước cái chết của ông, nghi ngờ ta, kiện ta sát hại lên nha môn. Hôm nay, án đã được làm rõ, ta vô tội được thả nhưng tên Lâm Hắc - hung thủ thực sự bắt ta uy hiếp thả hắn. Hắn định giết ta nhưng may mắn nhờ có cô nương....
Tiếu Tiếu gật đầu, hiểu ra mọi chuyện “Thì ra là vậy”
“Cô nương, ta thấy trên người cô mặc y phục rất kì lạ. Cô nương không phải là người ở Thiên Nam quốc này ư? Sao cô nương lại đến đây?”,Trần phu nhân thắc mắc
Tiếu Tiếu đối mặt với câu hỏi của người trước mặt, tự nói với mình: mình nói ra toàn bộ sự thật chắc mọi người sẽ không tin. Tiếu Tiếu lại không thích nói dối, không phải là trường hợp hết sức bất đắc sĩ, cô sẽ không gạt người. Cô ngẫm nghĩ một lúc, nhớ cách xưng hô trong mấy bộ phim cổ trang ngày trước, tặc lưỡi:
- Phu nhân, chuyện kể ra dài dòng. Tiểu nữ đang tìm đường trở về nhà. Phu nhân, lúc nãy bà có nói là bà mở quán ăn? Hiện giờ tiểu nữ không có nơi nào để đi. Nếu trong quán ăn phu nhân mở thiếu người hoặc thiếu hạ nhân, tiểu nữ sẽ làm việc. Tiểu nữ không ngại khó, ngại khổ. Chỉ mong phu nhân cho tiểu nữ ở nhờ.... Tiểu nữ cảm tạ vô cùng
Người làm ăn không ít thì nhiều thực dụng. Ai cũng vậy. Trần phu nhân cũng không phải ngoại lệ
Trần phu nhân nhìn về phía Tiếu Tiếu, thầm đánh giá: cô nương này mặt mũi sáng sủa, ăn nói lễ phép, trong hoàn cảnh nguy hiểm mà vẫn nhanh trí, thoát khỏi nguy hiểm được. Cô nương này lại có ơn với ta... Bà đáp lại:
- Cô nương đừng nói như vậy. Quán ăn ta mở cũng đang thiếu người. Cô nương tới phụ giúp cũng được. Nhưng hiện giờ, vết thương trên tay cô.....
- Phu nhân, khi nào vết thương đỡ tiểu nữ sẽ tới quán phụ giúp
Trần phu nhân gật đầu, hài lòng
- Cô nương, cô nương tên gì?
Tiếu Tiếu mỉm cười:
- Tiểu nữ là Phùng Tiếu Tiếu. Phu nhân cứ gọi tiểu nữ là Tiếu Tiếu
- Tiếu Tiếu. Cái tên rất hay, rất có ý nghĩa. Con cũng đừng gọi ta là phu nhân. Cứ gọi ta là Trần bá mẫu được rồi.
Tiếu Tiếu gật đầu:
- Vâng, Trần bá mẫu!