Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Chương 7: Chương 7




07

Chú thích

-大好年华 = Đại Hảo Niên Hoa: ý là đang tuổi xuân tốt đẹp, còn trẻ,….

__________

Trần Hạo không có bát cứ cách nào để liên lạc với Hàn Tiểu Bằng, chỉ có thể lại lên web chat tìm y. Tiểu Bạch Kiểm thường thay thay đổi phong cách, chỉ nói mặc áo ba lỗ có mấy chấm nhỏ liền giống như tìm sao trên trời, cùng một cái tên ‘Mãnh nam’ không thể khái quát nổi.

Trần Hạo tìm liên tiếp tìm được vài người, nhưng đều không phải. Sau này khi hắn hết cách rồi, phải đem thông tin sửa lại thành: Phía dưới đen đen 23 ! ! ! Tìm gấp ! ! !

Hôm đó Trần Hạo lại có vận khí tốt, không lâu sau, Hàn Tiểu Bằng ‘Vừa thô vừa dài’ áo ba lỗ chính chủ đến cửa.

Vừa Thô Vừa Dài: Ngươi tìm ta?

Xoát Bình Ca: Tìm ngươi làm một cú nữa.

Vừa Thô Vừa Dài: Kệ ngươi.

Xoát Bình Ca: Tại sao?

Vừa Thô Vừa Dài: Một người không ngủ hai lần, nguyên tắc rồi !

Xoát Bình Ca: Chó má, tối nay tám giờ, còn cái đồ chơi kia, rửa chờ ta!

Vừa Thô Vừa Dài: ……….

Khi ấy Hàn Tiểu Bằng vừa từ đơn vị bổ sung danh sách giúp đỡ thực hiện nhiệm vụ lần này trở về, đang đứng nơi chuyện với ‘Phi Phi’ cùng nhóm, khi nào có cơ hội phải chuyển vào khu nội bộ, cho dù phải quản lý hồ sơ thôi cũng được.

Lưu Phi cười y, nói cậu đại hảo niên hoa, sao lại đi tranh vị trí của mấy bà cô làm gì?

Hàn Tiểu Bằng nghe xong, bất đắc dĩ thở dài: Tôi đây là mệt tâm a !

Chả lẽ khôg phải sao? Có ai lại thích mỗi sáng thức dậy người bên gối hoàn toàn khác nhau. Còn khi y ở trong phòng nói chuyện phiếm đám binh lính kia nói như thể y là tên hoa hoa công tử vô tâm vô phế? Đó là bị nghề nghiệp bức bách, là bị động mà trở thành cặn bả.

Một tiếng ‘Chó má’ của ‘Xoát Bình Ca’ làm cho trái tim mong manh của Hàn Tiểu Bằng khẽ run lên. Y bỗng nhớ tới cái mông mềm mại mũm mĩm của đối phương, có chút không kiềm nổi.

Đây là lần đầy tiên, Hàn Tiểu Bằng vứt bỏ quy tắc của y.

Hai người gặp nhau, không có hành động vô nghĩa. Thuần thục, cởi hết ra lăn thành một đoàn.

Hàn Tiểu Bằng đặt Trần Hạo nằm trên giường, nâng một chân của hắn lên, đem gì đó của mình đâm thẳng vào bên trong.

Trần Hạo nhăn mày, hai mắt nhắm chặt, chỉ có cái miệng hơi hé mở, cổ họng phát ra từng tiếng nức nở như một loài động vật nhỏ.

Cho đến khi Hàn Tiểu Bằng đem gia hoả của y tiến vào bảy tám phần, nhẹ nhàng động vài cái, toàn thân hắn liền như có dòng điện chạy qua, ngón chân cong lạ, hai mắt mở ra.

Có lẽ là do ánh sáng từ đèn chiếu lên, Hàn Tiểu Bằng cảm thấy người dưới thân y, hai mắt mù sương, tròng đen có chút chuyển xanh, bộ dáng điềm đạm đáng yêu đúng là để cho người ta muốn hung hăng chà đạp.

“Thoải mái không?” Y đè nặng thanh âm hỏi, càng thêm dồn dập nghiền áp điểm đó.

Đáp lại y là sự ra sức đón nhận hùa theo, cùng với một chuỗi rên rỉ thoát ra….

Sau khi xong việc, hai người tựa vào đầu giường hút thuốc. Rít một hơn rồi nhả khói ra ngoài, một người mở miệng:”Ta là Trần Hạo, còn ngươi?”

“…..” Hàn Tiểu Bằng giả vờ câm điếc.

“Không nói thì thôi.” Trần Hạo hung hăng phun ra một hơi khói.

Hàn Tiểu Bằng ngoài cười trong không cười, dập thuốc:”Ta đi tắm.”

Không lâu sau từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Trần Hạo nhặt áo khoác Tiểu Bạch Kiểm kia ném xuống đất, lục túi trái phải, tìm được hai cái di động.

Hắn mở danh bạ ra, trong đó toàn là mấy cái tên giống nhau:: Phi Phi, Dương Dương, Đồng Đồng, Hải Hải, Lượng Lượng, Manh Manh,….

Đm, tình nhân của tên Tiểu Bạch Kiểm này thật nhiều !

Trần Hạo cắn môi, không phục mà lưu thêm ‘Hạo Hạo’.

Hết Chương 7

______

08

Một tuần sau. Thượng Hải.

Hàn Tiểu Bằng nhẹ nhàng di chuyển tầm ngắm súng, từ vị trí của y có thể trông thấy rõ ràng tất cả mọi thứ trong phòng khách sạn đối diện.

Nơi hắn phục kích là điểm xa nhất, nhưng cũng là góc độ tuyệt vời nhất. Nếu vị trí 1,2,3 không thực hiện được, cũng chỉ có thể dựa vào y mà thôi.

Cấp trên có lệnh, đợi ba người kia vào phòng rồi, trong vòng hai phút nhất định phải giải quyết xong.

Y mở di động ra, lắp sim vào, cắm tai nghe vào lỗ tai.

Đây là di động làm việc của y, danh bạ đều là biệt hiệu của các thành viên trong nhóm, cùng thông tin mã hoá của bọn họ.

Dù nó có được những chức năng của một cái di động bình thường, nhưng chỉ là một loại nguỵ trang mà thôi.

Rạng sáng 1:30, Manh Manh cấp báo:

Mục tiêu đã vào thang máy

Bằng Bằng, Phi Phi, Lượng Lượng, Hải Hải đã copy xong.

1:36, Manh Manh cấp báo:

Mục tiêu đã ra khỏi thang máy

Bằng Bằng, Phi Phi, Lượng Lượng, Hải Hải đã copy xong.

1:38, cáo buộc thông báo: Các vị trí lần lượt cấp báo lần cuối.

Hải Hải: Vị trí 1, đã vào chỗ

Lượng Lượng: Vị trí 2, đã vào chỗ

Phi Phi: Vị trí 3, đã vào chỗ

Bằng Bằng: Vị trí 4, đã vào chỗ

1:41:20 Manh Manh cấp báo:

Mục tiêu đang tiến vào phòng, vị trí số 1 chuẩn bị

Hải Hải copy

1:41:40 Hải Hải: Vị trí số 1 Pass

1:41:44 Manh Manh cấp báo: Vị trí số 2 chuẩn bị

1:41:50 Lượng Lượng: Vị trí số 2 Pass

1:41:52 Manh Manh cấp báo: Vị trí số 3 chuẩn bị

…….

Gọi tên theo vị trí đến gần, Hàn Tiểu Bằng thở hổn hển, trước hết mặc kệ đã, vị trí số 4 y phải nhất định thành công.

Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tai nghe của y không biết phát điên cái gì, đột nhiên vang lên bài hát “Mua bán tình yêu” !

Hàn Tiểu Bằng chỉ kịp nghe Manh Manh nói: Vị trí số 4….. Liền bị thanh âm của một nam nhân đánh gãy: “Tiểu Bạch Kiểm, đang làm cái gì đó?”

“Làm mẹ mày !” Hàn Tiểu Bằng tức giận bóp cò.

Hết Chương 8

______

09

Chú thích

-Pass: nguyên văn tiếng anh, tức là đã đi qua mất rồi

-Bổ vị: bổ sung tiếp một vị trí, tức cần thêm người

__________

Hàn Tiểu Bằng làm việc trong ngành an ninh quốc gia, bên ngoài thường gọi là đặc công.

Trong tám năm công tác của y, chưa bao giờ mất mặc như hôm nay.

Dựa vào tố chất tinh thần vững vàng rắn rỏi, ngay cả những nhiệm vụ nguy hiểm nhất cũng hoàn thành êm ả. Bây giờ lại làm ra cái việc ngu ngốc này, chắc chắn sẽ thành một cái ví dụ xấu, truyền đi trong đơn vị của y…..

Hàn Tiểu Bằng có hai cái di động, một cái để thường ngày dùng, cái còn lại là đường dây đặc biệt khi làm việc.

Trên lý thuyết mà nói, lúc đang làm nhiệm vụ, đường dây đặc biệt sẽ chặn đứng toàn bộ tín hiệu từ bên ngoài, nên Trần Hạo hẳn là không thể gọi đến.

Theo thường lệ, số của đường dây đặc biệt này chỉ có người trong cuộc biết, không lưu số liền không can dự vào được, cho nên các thao tác không cần thiết, tự động bị lược bỏ.

Hàn Tiểu Bằng nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên Trần Hạo chết tiệt này cư nhiên đem tên và số mình lưu vào, còn bắt chước theo biệt hiệu bọn hắn mà ghi.

Danh bạ với hàng chục nhóm, mấy trăm cái biệt hiệu, tự nhiên thêm một cái, Hàn Tiểu Bằng nhất thời không phát hiện, cho nên lúc này mới gây ra bi kịch !

Hiện trường lúc ấy quả thật là một đống hỗn loạn.

Hàn Tiểu Bằng bắn ra phát súng đầu tiên, trúng đích. Nhưng người bên trong tai nghe lại nói:”Ngươi ăn trúng xuân dược hả, tự dưng nổi điên mắng mẹ…..”

Đây là đường dây nối xuyên, một người phát ra tiếng nói, toàn bộ tổ đội đều nghe được.

Không đợi Trần Hạo nói xong, vị trí số 1 Hải Hải lập tức kêu lên:”Mẹ nó đứa nào đang nói chuyện vậy?”

Đầu bên kia đầu tiên cũng sửng sốt, rồi lập tức mắng trả:”Mày mẹ nó là tên nào? Tao tìm Tiểu Bạch Kiểm 23 !”

Hàn Tiểu Bằng nghe vậy, cổ rụt lại, khuôn mặt đỏ lên, hạ giọng:”Hải Hải đừng quan tâm đến hắn. Đây là đường dây nối liền!”

Ngay sau đó y thả phát súng thứ hai, trúng không khí.

Hai mục tiêu còn lại bị doạ sợ nằm sấp trên mặt đất, Hàn Tiểu Bằng kêu lên: “Phi Phi bổ vị !”

“Đã bổ sung vị trí số 3 !” Phi Phi một bên đáp, một bên bóp cò.

Phát súng thứ ba vừa xả ra, trúng đích, hắn thuận tiện hỏi: “Vừa rồi cậu nói cái gì 23?”

“Ch*m dài 23.” Trần Hạo tiếp tục trả lời.

“Phụt ha ha ” Vị trí số 2 Lượng Lượng không nhịn nổi, cười ra tiếng:”Đây là ai vậy? Mau ra che chắn cho anh em đi !”

Trần Hạo bên kia cũng không hiểu:”Uy, ngươi đang chơi trò gì vậy? Tại sao lại có nhiều người nói chuyện như thế?”

Hàn Tiểu Bằng thật muốn chết, y không thể nhịn được nữa hô to:”Manh Manh, cô làm cái gì thế ! ! ! Tôi bảo cô che chắn ! ! !

Manh Manh lúc na, đang ngồi trong xe truyền tin, ngốc ngốc nhìn màn hình chớp loé.

Mặt trên hiện lên: Hạo Hạo đang nói……..

“Hạo Hạo là ai” Nàng một mặt hắc tuyến hỏi.

“Là tôi !” Từ bên trong tai nghe truyền ra thanh âm kiên định của Trần Hạo.

Hết Chương 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.