Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Chương 18: Chương 18: Hạo Hạo Và Bằng Bằng – Chương 24




24

Lúc Trần Hạo tỉnh lại, đầu đau như sắp nứt. Hắn miễn cưỡng mở một mắt ra, đập vào mắt là bóng người mơ mơ hồ hồ đứng trước giường.

“Tỉnh ?” Bóng người hỏi.

“Ân….” Trần Hạo cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Muốn uống nước sao?” Người kia cầm chén trong tay, ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Uống….” Trần Hạo cảm thấy cực kỳ khát nước, há miệng chờ chén nước kia tự động đưa lại.

“Ta nói ngươi có thể đem mắt mở ra trước không hả, nếu thật sự không mở được ta tìm cho ngươi hai cây tăm, đem chống tạm hai mí mắt lên cũng được !”

“Bằng Bằng…. ” Trần Hạo bỗng dưng nghĩ tới cái gì, đang muốn miễng cưỡng làm nũng, bỗng nhiên khuôn mặt tràn ngập dục vọng của Chu Toàn loé lên trong đầu, còn thêm cái câu “Bối Bối đổi Bằng Bằng”, Trần Hạo cũng không biết lấy sức ở đâu ra, hai tay lập tức chống đỡ ngồi dậy, bắt được bóng người trước mặt: “Ngươi không sao chứ !”

Chờ hắn thấy rõ bóng người trước mặt, lại đơ nguyên cây: “Bằng Bằng, mặt của ngươi làm sao vậy ?”

“Ngươi nói thử xem !” Hàn Tiểu Bằng lôi thau nước rửa mặt hung hăng vệ sinh mắt cho người trên giường một phát. “Đêm qua, là ai uống say không chịu về nhà, một mực đòi ngủ ở bãi cỏ? Là ai khóc hô lắc mông muốn ta thượng? Là ai mẹ nó ở trong bụi cỏ thì không chịu cởi, chỉ biết lột quần áo của ta? Là ai đem đồ ta vứt hết, lộng cho cứng vào xong, mình lại ngủ mất. Giờ tỉnh rồi, còn bắt ta phải bưng trà rót nước hầu hạ hả !”

Hàn Tiểu Bằng trên mặt đầy vết muỗi chích, căm giận nói: “Đm nó, nhiều muỗi như vậy thế đéo nào chỉ chích mình ta mà không động ngươi chứ ! ! ! !”

“Hắc hắc, do ngươi có mùi thịt.” Trần Hạo cười *** niết một cái trên khuôn mặt y.

“Cút đi !” Hàn Tiểu Bằng tức giận đập rớt tay hắn.

Dĩ nhiên Trần Hạo không cam lòng, lại tiếp tục sờ lên. Nhưng không phải mặt, mà là quần.

“Bằng Bằng, ngươi thật tốt.” Hắn cách quần, không nhanh không chậm miêu tả hình dạng nơi đó, như có như không khiêu khích y.

Hàn Tiểu Bằng bị hắn sờ thoải mái tột cùng, một bên hưởng thụ, một bên biết thừa còn cố hỏi: “Nói thử xem, ta tốt chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng tốt cả, nhưng chỗ này tốt nhất.” Trần Hạo nói xong cởi nịt của y, đem cái vật thô to cơ hồ là nhảy ra kia, một ngụm ngậm vào.

Đại điểu của Hàn Tiểu Bằng từng được rất nhiều nam nhân liếm qua, về phương diện kinh nghiệm phong phú này, cũng không biết vì sao, y cảm thấy lúc cùng Trần Hạo làm việc này, cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Trần Hạo sẽ tìm góc độ, gì đó của y liền sáp vào đặc biệt sâu, bị ngậm mút cực kỳ thoải mái.

Từ góc nhìn của Hàn Tiểu Bằng, bộ dáng Trần Hạo mút thứ kia của y, thêm cặp mông *** đãng đó, làm người ta sinh ra một loại cảm giác muốn đem những ảo tưởng dục vọng xấu xa nhất dơ bẩn nhất đều phát tiết hết lên người này.

Rốt cuộc là ai đã đem một nam hài tử anh tuấn soái khí ép thành đồ không ăn thứ của nam nhân liền không sống nổi này đây?

Hàn Tiểu Bằng biết câu trả lời. Nhưng chi tiết trong đó, y lại có chút không dám nghĩ đến.

Cao triều, y thở mạnh một tiếng bắn ra chất lỏng của mình

Trần Hạo thấy Hàn Tiểu Bằng đã ‘bỏ súng’, lập tức nằm sấp trên người y, ôm lấy cần cổ vừa trắng lại vừa mềm kia, miệng nhu ra, vừa nhấc cằm lên liền hôn xuống.

Hắn vẫn còn nhớ rõ hương vị lần trước bọn họ hôn môi, có mùi vị thứ đó có vị chocolate có vị hạt dẻ, ngọt ngọt chua chua cực kỳ ngon lành.

Kỳ thật mệnh căn phía dưới hấn đã sớm chảy nước, kéo quần lót xuống liền thấy một mảnh ước át, lúc này lại cố chấp cắn môi Hàn Tiểu Bằng không chịu buông.

Hàn Tiểu Bằng rất nhanh lại bị hắn làm cho khó chịu lại cứng lên. Y một bên triền miên, một bên đưa một ngón tay , cắm vào kẽ mông giữa hai gò mông đầy thịt kia. Từ một ngón thành hai ngón, ba ngón thành bốn ngón, chậm rãi khuếch trương.

Thẳng đến khi Trần Hạo cuối cùng không chịu nổi nữa, buông ra cặp môi vừa hồng vừa mềm, ngoan ngoãn nhếch mông lên.

Hàn Tiểu Bằng cứ như thế một đường đỉnh vào, song dã man trừu sáp đâm chọc, y có chút không thể khống chế bản thân.

Như vậy là không tốt, nhưng là y vừa nghĩ đến có một lão nam nhân khác cũng từng tuỳ ý rong ruổi trên thân người y thích như vậy, y liền không thể nào kiềm chế được nữa.

Hết Chương 24

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.