Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 672: Chương 672: Anh đều đã thấy sự nhiệt tình của em




Triệu An An không phủ nhận.

Chuyện cô yêu Mộc Thanh không có cách nào phủ nhận được.

Mặc kệ là ánh mắt hay cử chỉ của cô, hay là phản ứng sinh lý, tất cả đều khiến Mộc Thanh thấy cô yêu hắn.

Tay cô đặt trên ngực Mộc Thanh, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, cảm xúc mất khống chế của cô rốt cuộc bình tĩnh lại.

Hơn nữa, không biết sao cảm giác khủng hoảng của cô bởi vì mấy câu nói của Mộc Thanh lập tức liền biến mất không thấy.

Vốn dĩ cô tưởng rắng, Mộc Thanh thật sự sẽ bị Mộc gia ép buộc kết hôn với Mễ Hiểu Hiểu.

Nhưng mà hôm nay nghe Mộc Thanh nói, trong lòng cô tin tưởng, Mộc Thanh sẽ không kết hôn với người khác.

Tảng đá lớn trong lòng cô rốt cuộc rơi xuống, sự vội vàng trong lòng vì chuyện của Mộc Thanh cũng phai nhạt dần.

Thời gian gần đây, cô vẫn luôn đều phải chịu áp lực từ trong nhà và áp lúc từ chỗ Mộc Thanh, lão thái thái vẫn luôn ép cô đưa ra lựa chọn, mà Mộc Thanh giống như càng ngày càng rời xa cô.

Cô thật ra rất sợ mất đi Mộc Thanh, rất nhiều lần cô đều kém chút nữa nói ra câu muốn gả cho Mộc Thanh.

Cô không xác định được chính mình còn có thể kiên trì bao lâu, có lẽ cứ tiếp tục bị ép buộc như vậy, sự khát vọng muốn chiếm lấy Mộc Thanh ở trong lòng cô sẽ chiếm thế thượng phong, cô sẽ không khống chế được mình, sẽ không quan tâm tất cả mà ở bên cạnh Mộc Thanh.

Nếu Thượng Quan Ngưng biết, sự nỗ lực mà thời gian trước cô cố gắng tạo ra, bị mấy câu nói của Mộc Thanh mà bị phá bỏ hoàn toàn, cô nhất định sẽ tức giận đến ngất đi.

Chẳng lẽ cô không biết, cứ bức bách Triệu An An như vậy, khiến Mộc Thanh lạnh nhạt với Triệu An An, sẽ làm Triệu An An cực kì đau khổ dày vò sao?

Nhưng cô vẫn làm như vậy?

Cô muốn Triệu An An phải chịu dày vò!

Triệu An An quá cố chấp, sự kiên trì trong lòng khiến cô ấy không thể nghĩ thông suốt không thể tự thay đổi, lúc này chỉ tác động từ bên ngoài, hơn nữa dùng lúc đánh cực kì lớn mới có thể khiến cô ấy thay đổi.

Chính cô ấy cuối cùng phải hiểu được, tất cả sự kiên trì của cô ấy so ra đều không quan trọng bằng Mộc Thanh!

Nhưng mà hiện tại, sâu trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy, Mộc Thanh không cưới cô ấy mới là tốt nhất, cô ấy hy sinh tình cảm của mình tác thành cho Mộc Thanh với người khác.

Thượng Quan Ngưng muốn Triệu An An hiểu rõ, cô ấy luyến tiếc Mộc Thanh, cô ấy cần Mộc Thanh, cô ấy căn bản không được chính tay đẩy hắn vào trong lòng người phụ nữ khác!

Mặc dù cô ấy muốn chết, cũng phải chết ở trong ngực Mộc Thanh, mà không phải nhìn Mộc Thanh trong ngực ôm cô gái khác đến chết!

Đương nhiên, Thượng Quan Ngưng không cảm thấy Triệu An An sẽ chết, cô cảm thấy Triệu An An sẽ sống lâu trăm tuổi, cho nên liền càng không muốn để Triệu An An đẩy Mộc Thanh ra. Nếu bệnh của cô ấy cả đời đều không tái phát, hoặc là tái phát nhưng được chữa khỏi, như vậy cô ấy nhất định sẽ cực kì hối hận vì không kết hôn với Mộc Thanh.

Tình cảm là việc của hai người, trước kia mặc dù Thượng Quan Ngưng có ý nghĩ âm thầm hỗ trợ, nhưng trước nay không có tùy ý nhúng tay.

Nhưng từ khi Triệu An An vì tránh né Mộc Thanh tự mình ở Anh quốc trốn đi, hơn nữa vì thế bị giam giữ nửa năm, Mộc Thanh giống như phát điên đi tìm cô ấy, Thượng Quan Ngưng liền thay đổi chủ ý.

Cô biết mấu chốt vì sao Triệu An An không chịu gả cho Mộc Thanh, nút thắt này không thể nào cởi bỏ, trừ khi Triệu An An hoàn toàn khỏi bệnh.

Nhưng trừ bỏ tháo bỏ điểm mấu chốt này, còn có biện pháp khác có thể khiến Triệu An An gả cho Mộc Thanh, dương mưu không được vậy dùng âm mưu.

Cô không quan tâm về sau Triệu An An có hận cô không, chỉ cần cô ấy có thể ở bên cạnh Mộc Thanh, cô chỉ dùng một chút thủ đoạn và mưu kế thì cũng không đáng kể.

Vốn dĩ Triệu An An đã bị cô bức ép đến giới hạn, chỉ cần dùng một liều thuốc mạnh cuối cùng, cô ấy nhất định sẽ chủ động đi tìm Mộc Thanh, yêu cầu kết hôn với hắn.

Nhưng mà, hiện tại tâm trạng của cô ấy lại trở về như trước kia —— Mộc Thanh vẫn chỉ yêu một mình cô ấy, cô ấy không thể gả cho Mộc Thanh, nếu không chờ sau khi cô ấy chết, Mộc Thanh khẳng định sẽ cô đơn giống như Cảnh Trung Tu, cả đời cũng không chịu cưới người khác, cả đời đều cô đơn.

Cô ấy vẫn muốn rời xa Mộc Thanh, như vậy mới có thể làm Mộc Thanh quên mình.

Mộc Thanh cũng không biết tâm trạng của Triệu An An có sự biến hóa vi diệu, hắn chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Triệu An An đã thả lỏng, không hề giống dáng vẻ nôn nóng những lần trước, trong lòng có chút vui vẻ.

Hắn không thể nhìn Triệu An An khó chịu.

Thật ra hắn cũng có biện pháp có thể buộc Triệu An An kết hôn với hắn, nhưng hắn không muốn tàn nhẫn như vậy, hắn vĩnh viễn cũng không thể giống Cảnh Dật Thần, cưỡng bách Triệu An An đi đăng kí với hắn.

Hơn nữa lấy tính cách của Triệu An An ch, nếu cưỡng ép cô đi đăng kí, cô cũng không thể giống như Triệu An An, yên tĩnh ở nhà, cô nhất định sẽ chạy trốn.

Hắn không muốn ép Triệu An An, như bây giờ cũng tốt.

Bọn họ ở cùng một thành phố, giữa hai người có nhiều sự liên quan như vậy, không muốn gặp mặt cũng khó.

“Hôm nay tới tìm anh rốt cuộc có chuyện gì? Em gặp phải phiền toái gì sao?”

Triệu An An lắc đầu: “Không có.”

Chỉ nói hai chữ, nhiều hơn một chữ cũng không chịu nói.

Mộc Thanh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của Triệu An An, thấp giọng hỏi cô: “Vậy giữa trưa em muốn ăn cái gì? Anh làm cho em ăn.”

Triệu An An nếu không chịu nói cô tới để làm gì, Mộc Thanh cũng không truy hỏi.

Cô đã không muốn nói, truy hỏi thế nào cô cũng không chịu trả lời. Nếu cô muốn nói, hắn không cần hỏi, cô cũng sẽ nói ra một đống lớn.

Cô là người tham ăn, trước cho cô ăn no rồi nói tiếp.

Triệu An An theo bản năng muốn nói “Ăn bò bít tết”, nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống.

Cô nên đi rồi, nếu à còn ở chỗ này ăn trưa với Mộc Thanh, còn nói cái gì mà rời khỏi Mộc Thanh, nói cái gì mà để hắn quên mình.

Cô nhẫn tâm đẩy Mộc Thanh, con mắt sưng đỏ nói: “Anh tìm một bộ quần áo cho em mặc.”

Mộc Thanh thuận theo đứng dậy, mở tủ quần áo tìm quần áo cho cô.

Trong nhà hắn, có rất nhiều quần áo của Triệu An An, từ đầu đến chân đều có, bao gồm nội y quần lót cùng giày vớ, quần áo một năm bốn mùa, tất cả đều do hắn mua, là để lúc Triệu An An ở lại đây có quần áo để tắm rửa.

Hắn tìm một chiếc áo phông màu trắng đưa cho Triệu An An, chờ cô mặc xong rồi, lại kìm lòng không được ôm eo cô, thấp giọng hỏi: “Muốn thay quần lót hay không?”

Vừa rồi, cô bị Mộc Thanh làm cho động tình, quần lót ướt một mảng lớn.

Giọng điệu của Mộc Thanh qua quýt như ngày thường, cũng không cố tình ái muội, nhưng ý tứ trong lời nói lại làm Triệu An An khó xử không chịu được.

Mộc Thanh đã thật lâu không chạm vào cô, thế cho nên thân thể cô cực kì mẫn cảm, xuất hiện phản ứng sinh lý khiến cô xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Mộc Thanh nhìn thấy lỗ tai Triệu An An đỏ bừng, không khỏi cười ra tiếng: “Em bởi vì quá thích anh nên mới như vậy, không cần cảm thấy thẹn thùng, những lúc em nhiệt tình hơn hôm nay anh đều đã thấy qua.”

Hắn tiến đến bên tai Triệu An An, khẽ cắn lỗ tai cô, giọng hơi khàn khàn nói: “Anh rất thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.