Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 704: Chương 704: Anh đói khát như vậy?




Chỉ cần Triệu An An vui vẻ, đừng nói ba ngàn, ba mươi ngàn, ba trăm ngàn hắn cũng sẽ không chút do dự cho cô.

Trước kia Triệu An An hắn đều không so đo cô tiêu bao nhiêu tiền.

Đương nhiên, hiện tại Mộc Thanh khẳng định sẽ không cho Triệu An An nhiều tiền như vậy, bằng không cô lại cầm tiền trốn mất thì làm sao bây giờ.

Trên mặt hắn đều là ý cười, một tay lái xe, một tay khác nhéo thịt trên mặt Triệu An An, học trong kiểu thái giám tạ ơn trên TV: “Tạ ơn nương nương ban thưởng!”

“Miễn lễ miễn lễ! Tiểu Thanh Tử, quỳ an đi!”

“Tuân chỉ!”

Hai người một đường cười nói, rất nhanh liền đến siêu thị.

Đỗ xe, vào siêu thị, Mộc Thanh gắt gao nắm tay Triệu An An, mang theo cô đi vào bên trong.

Triệu An An trong ngực cất “Khoản tiền lớn”, lúc này nhìn ai cũng giống cướp.

Cô nhìn xung quanh, cực kì bất mãn nói: “Chúng ta tới siêu thị làm gì? Người ở đây nhiều như vậy, khẳng định có ăn trộm a! Nhanh chóng đi thôi, nơi này không an toàn!”

Mộc Thanh bị cô làm cho dở khóc dở cười, một tay ôm lấy eo cô, không cho cô chạy ra bên ngoài, một tay đẩy một cái xe mua sắm xe đi vào bên trong.

“Trong nhà không có thức ăn, anh tới mua chút đồ, lát nữa về nhà nấu cho em ăn, chẳng lẽ em không đói bụng?”

“Em làm sao có thế thấy đói bụng, em có tiền mà!”

“Ba ngàn kia thì đủ để làm gì, không đủ để cho em mua một bộ quần áo. Đi thôi, giúp anh chọn chút hoa quả rau dưa, tiền này vẫn nên cất đi, anh làm cho em ăn miễn phí.”

Vừa nghe cảm thấy không tồi, Triệu An An lập tức vui vẻ, hứng thú bừng bừng bắt đầu chọn đồ.

Nhìn thấy Mộc Thanh vậy mà còn mua hai gọi băng vệ sinh, Triệu An An trừng lớn đôi mắt nhìn hắn: “Anh mua cho ai vậy?”

“Anh chỉ có một người phụ nữ là em, em nói xem anh mua cho ai! Chẳng lẽ anh sẽ dùng cái này? Ngu ngốc!”

“Nhưng em cũng không cần anh mua cái này a, nhà em có rất nhiều! Em cũng sẽ không dùng thứ này ở nhà anh……”

“Vậy cũng không nhất định.”

Mộc Thanh cười thần bí, nắm tay cô, đẩy mua sắm xe chậm rãi đi trước.

Siêu thị người đến người đi, cảnh tượng cuộc sống náo nhiệt.

Mộc Thanh cùng Triệu An An nắm tay đi ở bên trong, bỗng nhiên hoảng hốt cảm thấy giống như đã sống với Triệu An An rất nhiều rất nhiều năm, giờ phút này biểu tình tự nhiên và ăn ý, cảm thấy cảnh tượng giống như đã từng quen biết như đã từng phát sinh qua.

Triệu An An cũng rất thích cùng Mộc Thanh đi mua sắm, cô cảm thấy rất thú vị, thậm chí rất lãng mạn.

Trong lòng cô nháy mắt rung động, thiếu chút nữa liền nói ra câu “Chúng ta kết hôn đi”.

Nếu bọn họ có thể kết hôn, có thể có một mái nhà của mình, về sau khẳng định sẽ thường xuyên cùng nhau đi dạo siêu thị, mua một đống lớn đồ dùng sinh hoạt, mua các loại nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, sau đó cùng nhau về nhà nấu cơm.

Cuộc sống tốt đẹp giống như vừa vươn tay ra là có thể với tới.

Triệu An An nhìn chằm chằm sườn mặt đẹp trai của Mộc Thanh, nhìn đến đường cong nơi cằm hoàn mỹ, nhịn không được muốn hôn hắn.

Nhưng cô vẫn khắc chế chính mình, như bây giờ đã rất tốt.

Cô không biết chính mình có thể hưởng thụ hạnh phúc như vậy bao lâu, có lẽ một tuần, có lẽ một tháng.

Cô không thể tự kiềm chế đắm chìm trong hạnh phúc, chỉ hy vọng chính mình có thể sống lâu một chút.

Mộc Thanh không chú ý Triệu An An còn nhìn chằm chằm mình, hắn đang chọn mứt và một số món Triệu An An thích ăn.

Triệu An An lơ đãng gian quay đầu, phát hiện xung quanh có không ít cô gái nhìn lén Mộc Thanh.

Cô kiêu ngạo nâng lên cằm, hừ, nhìn cái gì mà nhìn, không thấy đây là người đàn ông của cô hay sao sao?

Vì biểu thị công khai chủ quyền, Triệu An An cố ý ôm lấy cánh tay Mộc Thanh, Mộc Thanh không biết tại sao bỗng nhiên cô lại thân mật với hắn, nhưng chỉ cần cô nguyện ý thân mật đó chính là chuyện tốt, hắn khen thưởng mổ mổ mấy cái trên môi cô, không e dè xung quanh có người.

Trong lòng Triệu An An cười trộm, ha, thật nể tình! Cô mới thị uy với mấy cô gái để ý Mộc Thanh, hắn luôn đưa lên môi thơm của mình! Thật ngoan!

Nhìn xem, những cô gái đó tất cả đều hâm mộ ghen tị hận đấy!

Triệu An An ấu trĩ ăn dấm chưa, Mộc Thanh lại vừa che chở cô, sau đó cẩn thận chọn đồ ăn.

Ở siêu thị đi dạo hơn một giờ, Mộc Thanh mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt.

Một mình hắn ăn cơm thì cuộc sống hàng ngày đơn giản hơn rất nhiều, việc ở bệnh viện không phải bận rộn bình thường lại rất mệt mỏi.

Có đôi khi phải đứng liên tục trong phòng phẫu thuật bảy tám tiếng đồng hồ, nhiều lúc thậm chí mười mấy tiếng cũng có.

Hắn về đến nhà, cơm cũng không muốn ăn, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, làm sao còn có sức lực đi nấu cơm.

Mà một khi có Triệu An An, mặc kệ hắn bận cỡ nào, mặc kệ món cô thích ăn có bao nhiêu phức tạp, hắn đều không ngại phiền toái không ngại mệt.

Làm Triệu An An vui vẻ hạnh phúc, chính là thỏa mãn lớn nhất của hắn.

Sau khi thanh toán xong, lái xe trở lại chung cư, Mộc Thanh liền bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, Triệu An An ăn một trái kiwi mà hắn mới mua hứng thú bừng bừng nhìn hắn nấu ăn.

Mộc Thanh lại không cho cô ăn nhiều: “Cơm nước xong lại ăn đồ ăn vặt.”

Triệu An An nhìn quả kiwi bị hắn cướp đi, không cam lòng trừng hắn liếc mắt một cái, sau đó liền ồn ào phải làm đồ ăn.

Đầu óc Triệu An An thật ra rất thông minh, chỉ là cô làm chuyện gì cũng chỉ nhiệt tình được ba phút, cho nên trên cơ bản không làm được cái gì ra hồn.

Tốt xấu cô cũng là đồ tham ăn, tương đối để ý đồ ăn, lúc làm đồ ăn cũng ra hình ra dạng.

Vô cùng náo nhiệt nấu cơm, ăn cơm, rửa chén giữa trưa nhanh chóng trôi qua.

Không được bao lâu, Triệu An An liền cảm thấy bụng không thoải mái, cô vừa vào buồng vệ sinh liền trợn tròn mắt.

Đại di mụ tới!

Hôm nay là ngày tới sao?

Triệu An An vò đầu, cô hoàn toàn không nhớ rõ tháng trước ngày nào cô đến kì!

Trách không được Mộc Thanh mua băng vệ sinh cho cô!

May mắn phát hiện đúng lúc, hôm nay cô mặc một chiếc quần trắng, nếu không phát hiện ra, còn không phải mất hết mặt mũi a!

Mộc Thanh ở bên ngoài phòng vệ sinh gõ cửa: “Đại tiểu thư, hôm nay em muốn ngồi xổm trong đó không ra nữa hay sao?”

Sắc mặt Triệu An An tức khắc đỏ lên, tức giận gào hắn: “Đem đồ vật mua lấy ra đây! Em tới cái kia!”

Mộc Thanh bật cười, không tiếp tục trêu cô, mở cửa đem túi băng vệ sinh trong tay đưa cho cô: “Đồ ngốc, ngay cả những cái này không nhớ rõ ràng.”

Triệu An An một phen đoạt lấy: “Anh đi ra ngoài!”

Mộc Thanh đương nhiên sẽ không đợi ở bên trong, hắn giúp Triệu An An đóng cửa phòng vệ sinh sau đó liền ở ngoài cửa chờ cô.

Chờ cô ra tới nơi, hắn trực tiếp bế Triệu An An lên, nhanh chóng đi về hướng phòng ngủ.

Sắc mặt Triệu An An biến đổi, vươn ngón tay chọc hắn mặt: “Này này này, anh sẽ không đói khát như vậy chứ, em thế này mà anh còn muốn sao?”

Cái dạng này là sao!

Nghĩ hắn là người như thế nào!

Mộc Thanh không vui vỗ mông cô một cái: “Em suy nghĩ nhiều! Anh không có đói khát như vậy! Chúng ta đi nghỉ ngơi một chút, buổi chiều anh đưa em đến một nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.