Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 674: Chương 674: Anh theo dõi tôi?




Triệu An An giống như một cơn gió chạy ra khỏi chung cư, chạy ngang qua trước mặt Trịnh Kinh nhưng lại không hề phát hiện ra hắn.

Trịnh Kinh thấy cô chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng liền khập khiễng đuổi theo.

Hai người này lăn lộn trong nhà hơn một giờ, làm hại hắn ở dưới lầu đợi lâu như vậy, chân đều đã tê rần.

Cũng không biết Mộc Thanh lại làm chuyện tốt gì, Triệu An An da mặt như vậy, hiện tại trên mặt còn có nhợt nhạt đỏ ửng.

Trịnh Kinh cảm thấy mình đặc biệt khổ, người ta yêu nhau tuy rằng vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ lăn lộn không yên, nhưng thật ra cuộc sống gia đình rất hạnh phúc, mà hắn làm vệ sĩ cho Triệu An An, đứng phơi nắng hơn một giờ cả người toàn mồ hôi không nói, bụng còn đói tới kêu vang.

Hắn trực tiếp đuổi theo, gọi Triệu An An lại: “An An, cô chờ tôi một chút!”

Triệu An An kinh ngạc quay đầu lại: “Trịnh Kinh?”

Tần suất hai người bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau không phải càng ngày càng cao sao?

“Cô sao lại ở chỗ này?”

Vì đề phòng Triệu An An nghi ngờ, Trịnh Kinh đánh đòn phủ đầu hỏi trước.

Quả nhiên, Triệu An An vốn dĩ còn nghi ngờ Trịnh Kinh vì sao ở chỗ này, bị hắn hỏi liền chột dạ, căn bản không kịp nghi ngờ Trịnh Kinh.

“Cái kia, tôi…… Chính là…… Tùy tiện đi một chút!”

Trịnh Kinh nhướng mày: “Trời rất nóng, cô đi không phải quá tùy tiện sao? Không sợ bị cảm nắng a!”

“Tôi……”

Lấy lí do như vậy có vẻ không được tốt lắm.

Nhưng Triệu An An là ai nha, cô mới không thèm sửa lại, thật sự giảng đạo lý với Trịnh Kinh.

“Làm sao, tôi bị cảm nắng cũng thấy vui lòng! Liên quan gì đến anh sao? Anh cách xa tôi một chút, đừng cản gió!”

Cô nói xong liền cất bước đi, một chút cũng không có ý muốn nói chuyện với Trịnh Kinh —— hiện tại trên người cô dính dính, chỉ nghĩ nhanh chóng chạy về tắm rửa thay quần áo.

Trịnh Kinh ra đòn sát thủ: “An An, tôi mời cô đi ăn cơm!”

Hắn quơ quơ túi tiền của mình: “Hôm nay tôi mang theo không ít tiền nga!”

Triệu An An xoay người đi rồi quay lại, nghi ngờ nhìn Trịnh Kinh.

Trịnh Kinh còn tưởng rằng cô đồng ý rồi, cười nói: “Ai nha, đầu năm nay, tiền là dễ dùng nhất a! Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, lời này một chút cũng không giả.”

“Cảnh sát Trịnh, dáng vẻ của anh rất là khả nghi! Nói! Có phải anh theo dõi tôi không?!”

Trịnh Kinh nhảy dựng những mặt không đổi sắc hỏi lại: “Tại sao tôi phải theo dõi cô?”

“Anh không theo dõi tôi, tại sao tôi đến chỗ nào cũng có thể thấy anh? Vừa mới tôi quên hỏi, anh tới chỗ này làm gì?” Dáng vẻ Triệu An An như muốn bắt trộm, hung thần ác sát ép hỏi.

Trịnh Kinh nếu có thể bị cô dọa, cảnh sát hình sự như hắn cũng chỉ để làm không!

Vẻ mặt hắn không thể hiểu được, kỹ thuật diễn bạo phát: “Tôi tới tìm Mộc Thanh a!”

“Vậy anh đi tìm hắn a, đi theo tôi làm gì?” Hừ, kẻ lừa đảo, cô vừa mới từ trong nhà Mộc Thanh đi ra, vừa rồi Mộc Thanh vẫn luôn đều ở cùng cô, làm gì nhắc đến Trịnh Kinh?

“Đúng vậy, vốn dĩ ngày hôm qua tôi có hẹn cậu ấy giữa trưa đi ăn cơm, nhưng cậu ấy mới gửi tin nhắn cho tôi nói trưa nay phải làm phẫu thuật, không thể cùng tôi ăn cơm trưa. Người này thật là kỳ quái, ngày hôm qua còn đồng ý, hôm nay lại nói phải phẫu thuật, cũng không đem người anh em như tôi để trong mắt!”

Triệu An An bỗng nhiên có chút chột dạ.

Nếu thật là như vậy, Mộc Thanh khẳng định bởi vì cô mới không gặp Trịnh Kinh, còn nói chính mình phải làm phẫu thuật.

Hắn nào làm phẫu thuật gì a, vừa mới ở nhà còn ngủ say!

“Cái kia…… Được a, coi như anh nói thật!”

Triệu An An vẫy vẫy tay, chuẩn bị chạy lấy người.

Trịnh Kinh có chút kinh ngạc: “Tôi còn chưa được ăn cơm trưa, cô không đi ăn với tôi sao?”

Triệu An An không phải luôn luôn thấy tiền là sáng mắt sao? Không phải luôn thích ăn chực sao?

Hôm nay tại sao lại xoay hướng gió?

“Không đi, tôi phải về nhà! Anh không được đi theo tôi, nhanh chóng cút đi!”

Cô nói xong, liền duỗi tay ngăn cản một chiếc taxi.

Trịnh Kinh có chút không thích ứng Triệu An An không còn thích tiền, hắn kinh ngạc đứng ở nơi đó, có chút không biết nên tiến hành bước tiếp theo như nào.

Bỗng nhiên, ví tiền trong tay liền bị cướp mất.

Triệu An An đắc ý cười, cầm lấy ví tiền ngồi yên vị vào taxi, sau đó hô to một tiếng: “Bác tài, mau lái xe!”

Xe taxi chạy hơn mười mét, Triệu An An bỗng nhiên lại ló đầu ra, đem ví tiền không ném lên mặt đất, cười lớn hô: “Uy, cảnh sát Trịnh, ví tiền trả lại cho anh! Lần sau nhớ rõ mang nhiều tiền mặt một chút!”

Trịnh Kinh sắp bị cô chọc tức suýt hộc máu!

Hắn còn nghĩ, hôm nay Triệu An An sao lại không giựt tiền, hóa ra là có phương pháp giựt tiền mới!

Trịnh Kinh bất đắc dĩ đi về phía trước nhặt túi tiền của mình, mở ra mới thấy thấy, hôm nay mang một ngàn không thừa không thiếu đều bị Triệu An An cầm đi!

Trước kia còn tốt xấu cũng để lại cho hắn chút tiền để đi xe, hôm nay ngay cả tiền đi xe buýt cũng không để lại!

Trịnh Kinh bị chọc giận, hiện tại hắn có muốn đi theo Triệu An An, cũng không có tiền trả tiền xe.

Hắn đành phải gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, nói biển số xe taxi để thuộc hạ của hắn theo dõi chiếc xe kia, miễn cho Triệu An An lại có cái gì sơ xuất.

Hắn phải đi ăn chút gì đó mới có sức đi theo làm phiền bà cô kia!

Trịnh Kinh xoay người trở về chung cư của Mộc Thanh, lên tầng mười một, gõ cửa: “Tiền của tớ bị người phụ nữ của cậu cướp đi rồi, tớ đến để ăn chực! Thuận tiện lên đòi cậu tiền, nửa tháng nay cô ấy cướp của tớ gần mười ngàn, cậu nhanh chóng trả đi! Đồng thời, vì phòng ngừa về sau cô ấy tiếp tục cướp tiền của tớ, cậu đưa thêm mười ngàn nữa đây! Tổng cộng hai mươi ngàn, nhanh lấy tiền đi!”

Mộc Thanh còn tưởng là Triệu An An quay lại, vui rạo rực mở cửa, kết quả vừa mở cửa, lại là Trịnh Kinh tới đây muốn đòi nợ!

Hắn rất không vui vẻ: “Không đứng đắn, cho em dâu một chút tiền cũng không được? Keo kiệt! Còn có phải anh em hay không?”

“Anh em ruột cũng phải tiền nong rõ ràng, huống chi hai ta còn không phải anh em ruột. Đừng dài dòng, nhanh chóng lấy tiền ra đây, tháng này phải mười ngày nữa tớ mới được phát lương, nếu cậu không trả tiền, tớ sẽ phải đi uống gió Tây Bắc!”

Mộc Thanh hung hăng trừng liếc mắt một cái, lại vẫn từ ngăn kéo lấy hai mươi ngàn đưa cho Trịnh Ainh: “An An nếu thiếu tiền, thì cậu đưa cho cô ấy nhiều một chút, cùng lắm thì cậu tới tìm tớ đòi!”

“Thôi bỏ đi, tớ cũng không dám cho nhiều, chừng một ngàn còn được, số tiền này chỉ mua được vé máy bay đi trong nước, không mua được vé đi quốc tế. Cho nhiều chẳng may cô ấy cầm tiền chạy ra nước ngoài thì sao, cậu còn không ăn thịt tớ!”

Hai người cãi cọ ầm ĩ, cùng nhau đi ăn bữa trưa đơn giản, rồi sau đó liền đường ai nấy đi, Trịnh Kinh tiếp tục đi bảo vệ Triệu An An, Mộc Thanh thì đến bệnh viện.

Buổi chiều trở lại bệnh viện, nghe bác sĩ cùng y ta lại gọi hắn là “Viện trưởng Mộc”, Mộc Thanh mới biết được, hắn lại một lần nữa lên làm viện trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.