Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 420: Chương 420: Bác sĩ Mộc, hãy chờ tôi ly hôn.




Chương 421: Bác sĩ Mộc, hãy chờ tôi ly hôn.

Ban đêm, Cảnh Dật Thần nhận được điện thoại của A Hổ.

“Thiếu gia, tôi đã tra được, Cảnh Dật Nhiên đem cổ phần của Cảnh Thịnh chuyển ra ngoài, không hắn lấy tiền, hắn đòi 20% cổ phần tập đoàn Quý thị của Quý Bác.”

Trên mặt Cảnh Dật Thần không chút biểu cảm nói: “Ừ, cuối cùng hắn cũng không ngu ngốc giống heo, biết lấy thứ có giá trị.”

Tuy rằng cổ phần của tập đoàn Quý thị cũng không ngang giá với tập đoàn Cảnh Thịnh, nhưng cố phần của tập đoàn Quý thị bị phân tán khá nhiều, 20% cổ phần ở Quý gia đã là rất nhiều, mà cổ phần của Cảnh gia gần như đều tập trung trong tay Cảnh Dật Thần, kể cả Quý Bác lấy được 20% cổ phần Cảnh Thịnh, ở Cảnh Thịnh cũng không có quyền lợi quá lớn.

Cổ phần Cảnh Thịnh giá trị liên thành, nhưng cổ phần của tập đoàn Quý thị giá trị cũng rất lớn.

Vốn dĩ Cảnh Dật Thần lo lắng Cảnh Dật Nhiên đem cổ phần Cảnh Thịnh trực tiếp bán tiền, lấy để củng cố thế lực của hắn, nhưng hiện tại xem ra, hắn cũng không ngốc, biết cổ phần so với tiền có giá trị hơn nhiều.

Hơn nữa cứ như vậy, Cảnh Dật Nhiên hoàn toàn có thể kiềm chế Quý Bác.

Muốn lấy lại cổ phần Cảnh Thịnh, Cảnh Dật Thần có thể không cần dùng sức mạnh, chỉ cần lấy được cổ phần Quý thị trong tay Cảnh Dật Nhiên là được, hơi tác động một chút, Quý Bác sẽ ngoan ngoãn đem cổ phần Cảnh Thịnh khóc lóc trả về!

“Đi điều tra rõ, số cổ phần này từ trong tay ai chuyển giao, chuyện này không có khả năng tất cả đều là của Quý Bác, nhiều cổ phần như vậy, hắn sẽ không bỏ ra được.”

“Vâng, thiếu gia, đã tiến hành điều tra, bất quá Quý gia bên kia che dấu rất kĩ, khả năng cần một chút thời gian, mới có thể biết rõ ràng.”

“Được.”

“Thiếu gia còn một chuyện nữa, Dương Mộc Yên vừa mới đến bệnh viện Mộc thị, tìm bác sĩ Mộc, chúng ta có cần theo vào bảo vệ bác sĩ Mộc hay không?”

Cảnh Dật Thần giống như sớm đã biết Dương Mộc Yên sẽ đi tìm Mộc Thanh, nhàn nhạt nói: “Không cần, ở bên ngoài bệnh viện trông coi là được, cô ta không phải đối thủ của Mộc Thanh.”

Bệnh viện Mộc thị, Mộc Thanh kinh ngạc nhìn Dương Mộc Yên thoải mái đi vào dùng tư thế ưu nhã ngồi xuống.

“Quý phu nhân sao lại tới đây? À, đúng rồi, chúc mừng Quý phu nhân lấy được chồng như ý a! Phó tổng Quý chính là thanh niên tài tuấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn của thành phố A, người theo đuổi có thể xếp hàng dài từ phía bắc đến phía nam thành phố, cô là người thắng cuối cùng!”

Mộc Thanh chỉ hơi hơi sửng sốt trong chốc lát, liền nói rất nhiều lời tốt đẹp.

Trên mặt hắn nhiệt tình dào dạt, khóe môi cũng giơ lên, giống như rất vui vẻ vì nhìn thấy Dương Mộc Yên, nhưng trong ánh mắt hắn lại không có chút ý cười nào, có chỉ sự bình tĩnh cùng đề phòng.

Hắn biết rõ, thủ đoạn cùng tâm cơ của Dương Mộc Yên đều cực kỳ lợi hại, cô ta từ nhỏ đã nổi danh thần đồng ở thành phố A, sau khi trưởng thành, tuy rằng rất ít người gặp được cô ta, nhưng truyền thuyết về cô ta vẫn luôn lưu truyền khắp các ngóc ngách phố phường.

Thông minh, uyên bác, quả quyết, tàn nhẫn!

Mộc Thanh không biết Dương Mộc Yên hôm nay tới có mục đích gì, tuy rằng hắn biết Dương Mộc Yên có hứng thú với hắn, nhưng cũng không cho rằng qua nhiều năm như vậy, Dương Mộc Yên còn yêu hắn đến chết đi sống lại.

Hơn nữa, hiện tại cô ta đã gả cho Quý Bác, là thiếu phu nhân Quý gia, khẳng định sẽ không dám xằng bậy.

Nhưng Mộc Thanh sai rồi.

Dương Mộc Yên căn bản không để Quý gia vào mắt, hôn nhân với Quý Bác chỉ là một giao dịch, cô ta căn bản sẽ không có tự giác làm con dâu của Quý gia.

Hiện tại cô ta tới tìm Mộc Thanh, chẳng qua bởi vì sau khi kết hôn với Quý Bác, kể Cảnh Dật Thần muốn động tới cô ta cũng phải cân nhắc thật kỹ, đối với cô ta mà nói là tương đối an toàn.

Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, ngày đầu tiên được đảm bảo sự an toàn, cô ta liền tới tìm Mộc Thanh.

Cô ta mở miệng nói, đơn giản thô bạo trực tiếp: “Bác sĩ Mộc, chắc anh vẫn chưa kết hôn? Trong vòng một năm tới đừng kết hôn, chờ tôi ly hôn, chúng ta liền kết hôn.”

Mộc Thanh kinh ngạc kém chút nữa từ trên ghế ngã xuống!

Cái gì cái gì?! Hắn không nghe lầm chứ!

Cô ta muốn kết hôn với hắn?!

Hôm qua cô ta vừa mới kết hôn, hôm nay liền tới nói với hắn, chờ cô ta ly hôn, người phụ nữ này là người điên sao?

Cô ta quả nhiên chính là người quái dị kia ở Dương gia, giống như trước kia, không hề cố kỵ, căn bản không biết xấu hổ a!

Năm đó Dương Mộc Yên chính là không hề kiêng dè lớn tiếng tuyên bố với toàn bộ thành phố A, phải gả cho Mộc Thanh, hơn nữa sẽ mang theo của hồi môn giá trị vài tỷ gả cho Mộc Thanh, tuyên bố cả đời này không phải hắn không gả!

Lúc ấy làm Mộc Thanh sợ tới mức không dám ra khỏi cửa, bởi vì chỉ cần vừa ra khỏi cửa, người khác sẽ đối với hắn chỉ chỉ trỏ trỏ: Nhìn xem, đây là người đàn ông mà cô gái quái dị ở Dương gia coi trọng, giống như tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, vì tiền hy sinh sắc đẹp, mặt mũi Mộc gia đều bị hắn ném đi hết!

Nhớ tới sự sỉ nhục năm đó, Mộc Thanh hận không thể trực tiếp lột da Dương Mộc Yên!

Hiện tại lại còn chạy đến bệnh viện của hắn nói muốn kết hôn với hắn? Hắn dựa vào cái gì muốn kết hôn với cô ta a!

Còn muốn hắn trong một năm tới không cần kết hôn, chờ cô ta ly hôn!

Phi!

Hắn không cần một người secondhand!

Mộc Thanh không kỳ thị người phụ nữ đã ly hôn, cuộc sống không hạnh phúc, người phụ nữ không thể sống qua ngày với người đàn ông xấu xa, lựa chọn ly hôn, bắt đầu cuộc sống mới là hoàn toàn chính xác.

Nhưng mà loại phụ nữ như Dương Mộc Yên, đánh chết hắn cũng không cần!

Làm như hắn rất thích cô ta vậy!

Chỗ nào của hắn đã làm người phụ nữ như ma quỷ này rung động! Hắn sửa còn không được sao?

Tươi cười trên mặt Mộc Thanh đã duy trì không được, hắn từ trong khiếp sợ khôi phục tinh thần, lập tức nói: “Quý phu nhân, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi đã kết hôn!”

Dương Mộc Yên nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Ánh đèn nhu hòa chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của Mộc Thanh, ngũ quan anh tuấn, khí chất như ánh mặt trời, áo blouse trắng sạch sẽ, bên trong mặc một chiếc áo lông mỏng màu xám nhạt, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, lộ ra sự đẹp trai.

Không sai, đây là người đàn ông mà cô ta thích, mặc kệ qua bao lâu, liếc mắt nhìn hắn một cái, tim cô ta vẫn sẽ đập nhanh mấy nhịp, vẫn sẽ sinh ra dục vọng chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt!

Người đàn ông này, trừ là của cô ta ra thì sẽ không phải của ai khác! Ai dám cướp của cô ta, người đó sẽ phải chết!

“Tôi đã điều tra qua, anh chưa kết hôn. Nói dối với tôi là vô dụng. Anh sẽ không phải chờ lâu lắm, lâu nhất là một năm, ngắn thì nửa năm, tôi sẽ ly hôn.”

Giọng Dương Mộc Yên khàn khàn, lại hướng Mộc Thanh lộ ra một nụ cười ngột ngào.

Nhưng có lẽ cô ta thật lâu đã không cười, nụ cười này cực kì cứng đờ, hơn nữa sắc mặt cô ta tái nhợt, hàm răng trắng bóng, Mộc Thanh nhìn thấy chỉ có cảm giác Dương Mộc Yên không khác gì ma quỷ!

Trong lòng Mộc Thanh đã mắng Cảnh Dật Thần mười vạn tám ngàn lần, có chuyện tốt Cảnh đại thiếu vĩnh viễn sẽ không nhớ rõ hắn, chỉ cần có cục diện rối rắm, bảo đảm sẽ gọi hắn!

Nhìn xem, hắn thật vất vả mới thoát khỏi Dương Mộc Yên như keo dán da trâu, hiện tại bị Cảnh Dật Thần làm hại lại bắt đầu gặp tra tấn!

Dương Mộc Yên rốt cuộc là như thế nào, hoặc là mặt xấu hù chết người ta, hoặc là giọng nói khó nghe như người chết, cố tình cô ta còn có sự tự tin cùng dục vọng muốn khống chế, muốn bắt người thanh niên tốt như hắn về làm chồng!

Mộc Thanh cảm thấy cả người đều không thoải mái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.