Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 404: Chương 404: Bởi vì có em, thế giới của anh vẫn tràn ngập ánh nắng.




Chương 405: Bởi vì có em, thế giới của anh vẫn tràn ngập ánh nắng.

“Đường Vận, tôi sẽ vận dụng tất cả các thế lực để trả thù cô!”

Giọng Cảnh Dật Thần lạnh lẽo mở miệng, lời nói ra, giống như là lời từ sâu trong địa ngục vọng ra, mang theo hơi thở cái chết xen lẫn máu me tàn khốc.

“Cô, sẽ không chết, tôi sẽ cho cô nếm thử tất cả các loại cực hình trên thế gian, rút gân lột da, bầm thây trăm mảnh! Những người mười năm trước đã giúp cô, tôi sẽ tìm được tất cả, không ai có thể trốn được, tất cả bọn họ đều sẽ chết thảm trước mặt cô, dùng cách tra tấn còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần những gì mà năm đó tôi phải chịu, lăng trì xử tử!”

“Từ giờ trở đi, sự trả thù của tôi sẽ bắt đầu, hy vọng cô có thể sống lâu một chút, không cần chết quá sớm! Nhưng mà dựa vào những huấn luyện mà cô từng trải qua, tôi nghĩ, cô sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhất định sẽ chờ đến khi tôi giết sạch những người đó, cô mới có thể chết!”

Giờ phút này trên mặt Đường Vận đã cắt không ra một giọt máu, mặt xám như tro tàn, như bóng cao su hết hơi, đã không còn chút phản kháng nào.

Bí mật cô ta che giấu hơn mười năm đã bị bại lộ!

Kế hoạch mà cô ta và người của mình bố trí tỉ mỉ đã bị hủy trong chốc lát.

Một chút sự cảm kích của Cảnh Dật Thần đối với cô ta cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn, thay thế vào là sự tức giận của hắn!

Đường Vận vẫn luôn cho rằng, trước khi bí mật của cô bại lộ, có thể dựa vào thế lực ở sau lưng mình hoàn thành kế hoạch, gả vào Cảnh gia, trở thành nữ chủ nhân của Cảnh gia, cuối cùng khống chế Cảnh gia!

Đến lúc đó, kể cả bí mật bị bại lộ, cô ta cũng không sợ.

Nhưng mà hiện tại, tất cả đều xong rồi!

Vẻ mặt Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói xong, không hề liếc mắt nhìn Đường Vận một cái, xoay người đi ra ngoài.

Đi tới cửa, hắn nói với hai người vệ sĩ vẫn luôn trong coi bên ngoài: “Không cần trông coi, để cô ta rời đi.”

Hai tên vệ sĩ không rõ nội tình, nhưng bọn họ đối với mệnh lệnh của Cảnh Dật Thần luôn tuyệt đối phục tùng, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ là lập tức cung kính đồng ý: “Vâng, thiếu gia!”

Cảnh Dật Thần nhanh chóng rời đi, ra khỏi bệnh viện, ngồi lên chiếc Aston Martin xa hoa, sau đó khởi động động cơ, dùng tốc độ cực nhanh, một đường bão táp, chạy như bay về nhà.

Rời khỏi nhà chỉ hai tiếng ngắn ngủi mà thôi, Cảnh Dật Thần lại cảm thấy như đã trải qua hai thế kỷ.

Hắn mở cửa chính, đi vào.

Thượng Quan Ngưng chỉ ngủ trưa nửa giờ, giờ phút này đã tỉnh.

Cô mặc một bộ quần áo ở nhà thuần màu trắng, một mặt nghe khúc hát ru, một mặt đứng trước cửa sổ sát đất, vuốt ve bụng nhỏ, giọng nói mềm nhẹ nói chuyện với bé cưng trong bụng.

“Bé cưng, mẹ là mẹ con, mẹ yêu con nhất, ừ…… Ba cũng yêu con nhất, hy vọng con sẽ là đứa bé ngoan, hy vọng con sẽ là nam tử hán, như vậy con sẽ không cướp ba với mẹ! Ha ha, mẹ có phải có chút ngốc hay không, vậy mà lại tranh ba với con, sẽ ghen tị với con, bị ba của con biết, ba sẽ chê cười mẹ, con phải giữ bí mật cho mẹ nha……”

Cảnh Dật Thần đột nhiên muốn khóc.

Người từ đầu đến cuối, để ý hắn, yêu hắn, coi hắn như mạng sống của mình, chỉ có một mình Thượng Quan Ngưng mà thôi.

Trừ bỏ cô, trên thế giới này sẽ không có cô gái nào, sẽ yêu hắn sâu đậm như vậy!

Cô chân chính là ánh nắng vĩnh hằng của hắn!

Còn may từ lúc bắt đầu hắn đã lựa chọn đúng.

Còn may, hắn chưa từng rung động trước Đường Vận, hắn đủ lý trí, cũng rất yêu vợ mình, không bởi vì cảm kích Đường Vận, liền để mặc cô ta thương tổn Thượng Quan Ngưng.

Cảnh Dật Thần đi đến phía sau Thượng Quan Ngưng, bởi vì không muốn đột nhiên xuất hiện mà dọa cô giật mình, hắn cố ý lúc đi đường sẽ phát ra âm thanh, để cô biết hắn đã trở về.

Quả nhiên, Thượng Quan Ngưng nghe thấy tiếng động, hơi hơi quay đầu lại, sau đó liền nghịch ngợm thè lưỡi với hắn.

Cảnh Dật Thần từ sau lưng ôm lấy cô, ôm gọn vòng eo nhỏ, để cả người cô dựa vào trong ngực mình.

Ánh nắng buổi chiều ấm áp, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất tiến vào, chiếu lên khuôn mặt tinh tế trắng nõn của Thượng Quan Ngưng, khiến khuôn mặt cô phủ một lớp ánh sáng ấm áp, làm cô thoạt nhìn càng thêm ấm áp xinh đẹp.

Cảnh Dật Thần ôm chặt lấy cô, sự trống vắng trong lòng dần dần được lấp đầy, cảm giác bị lừa gạt trong lòng dần dần biến mất.

Người phụ nữ trong ngực, ngoài dự đoán có thể trấn an nội tâm đen tối của hắn, để sự ấm áp vây quanh cơ thể lạnh băng của hắn, làm hắn dỡ xuống tất cả sự phòng ngự.

“A Ngưng, anh yêu em!”

Giọng Cảnh Dật Thần hơi khàn khàn, Thượng Quan Ngưng sớm chiều ở chung với hắn,tất cả tâm trí đều ở trên người hắn, mẫn cảm nhận thấy được cảm xúc khác lạ của hắn.

Cô xoay người, đối mặt với Cảnh Dật Thần, vươn đôi tay ôm lấy gương mặt đẹp trai của hắn, nhìn hốc mắt hắn đỏ bừng, đau lòng lại nôn nóng: “Dật Thần, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Trước nay Thượng Quan Ngưng đều không che dấu cảm xúc của mình, ở trước mặt Cảnh Dật Thần cũng không cần phải che dấu cảm xúc.

Bởi vậy, Cảnh Dật Thần hoàn toàn có thể từ trên mặt cô nhìn thấy sự lo lắng và thương tiếc.

Hắn thích Thượng Quan Ngưng đơn giản cùng tinh khiết, hắn và cô tâm linh tương thông, có thể dễ như trở bàn tay đọc hiểu suy nghĩ của cô.

Không cần hắn đoán tới đoán lui, không cần hắn hỏi nhiều một câu.

Cảnh Dật Thần cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, trong lòng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Sự đen tối cùng sự đau lòng của hắn sẽ không để người phụ nữ của mình biết, hắn sớm đã có thói quen một mình gánh vác.

Tất cả mọi việc trong quá khứ đều không liên quan đến Thượng Quan Ngưng, lấy năng lực của hắn, hoàn toàn có thể không lâu nữa xử lí tốt mọi việc.

“Cục cưng, anh không có việc gì, vừa mới biết được mình bị người khác lừa, trong lòng có chút không dễ chịu. Hiện tại vì nhìn thấy em nên anh đã tốt hơn rất nhiều, cảm thấy tất cả đều không quan trọng, chỉ cần nhìn thấy em cười với anh, lòng anh sẽ trở nên tốt đẹp.”

Thượng Quan Ngưng không biết rốt cuộc là âm mưu gì, mới có thể làm người mạnh mẽ như Cảnh Dật Thần mất khống chế cảm xúc.

Cô không hỏi nhiều, chỉ dùng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, bị người lừa là bình thường, anh cũng là người, mới bị lừa gạt một lần mà thôi. Em đã bị lừa gạt rất nhiều lần, hiện tại không phải vẫn sống tốt sao? Hơn nữa cuộc sống của em so với kẻ lừa đảo kia còn hạnh phúc hơn nhiều, bởi vì em có anh! Đương nhiên, anh cũng có em, em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”

Thượng Quan Ngưng dừng một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Cảnh Dật Thần, thâm tình nói nhỏ: “Em rất yêu anh, Dật Thần, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, em đã rất thỏa mãn.”

Trong lòng Cảnh Dật Thần rung động, nhịn không được cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn, dùng giọng trầm thấp nói: “Ừ, anh biết.”

Chính bởi vì yêu em rất nhiều, bởi vì em vẫn luôn ở bên cạnh anh, cho nên thế giới của anh mới không vì thật lớn này mà một lần nữa rơi vào bóng tối.

Anh vẫn sống dưới ánh mặt trời như cũ, vẫn có thể cảm nhận được ấm áp, bởi vì em là ánh mặt trời, chiếu sáng cuộc sống của anh, hòa tan cuộc sống lạnh lẽo của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.