Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 390: Chương 390: Cảnh đại bảo.




Chương 391: Cảnh đại bảo.

Việc tốt đẹp nhất thế giới, đại khái chính là, sáng sớm tỉnh lại được người đàn ông mình yêu chăm sóc, để ý che chở, được hắn dịu dàng và cưng chiều hôn môi.

Thượng Quan Ngưng ôm cổ Cảnh Dật Thần, khóe môi toát ra ý cười vui vẻ: “Anh hôn em làm em cảm thấy rất hạnh phúc, làm sao tất cả cảm giác không thoải mái đều biến mất?”

Cảnh Dật Thần cười nhẹ: “Ừ, hóa ra anh lại giống như thuốc, thuốc có tác dụng tốt như vậy em nên ăn nhiều một chút a!”

Vợ chồng hai người ở trên giường vuốt ve chốc lát, cảm giác ghê tởm và không khoẻ của Thương Quan Ngưng giảm đi rất nhiều, tâm trạng vui vẻ đứng dậy, đi theo Cảnh Dật Thần xuống ăn cơm.

Cũng may lúc ăn cơm, Thượng Quan Ngưng không quá khó chịu, có lẽ bởi vì tất cả đồ ăn đều làm theo khẩu vị của cô, lại còn có một chén nước ô mai, cô vui vẻ uống hết nước ô mai, đồ ăn cũng ăn không ít.

Cảnh Dật Thần nhìn cô lại khôi phục sự hoạt bát, trong lòng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Ăn cơm xong, Cảnh Dật Thần tự mình thay quần áo cho Thượng Quan Ngưng, giúp cô chải tóc, lúc cô đi ra cửa còn tự mình đi giày, cột dây giày, sau đó mới cầm tay cô, mang cô xuống lầu.

Từ lúc Thượng Quan Ngưng mang thai, đại đa số thời điểm, đều là Cảnh Dật Thần giúp cô đi giày buộc dây giày, bởi vì đi giày phải khom lưng, Cảnh Dật Thần lo lắng cô đang mang thai, liền trực tiếp đi cho cô.

Thượng Quan Ngưng ngồi yên trong xe, nhìn Cảnh Dật Thần lái xe đi về phía bệnh viện, không khỏi cười nói: “Em không có việc gì, cũng không cần phải đi bệnh viện, để người khác chê cười chúng ta, trong bụng có đứa bé lại lo lắng như vậy, ba ngày hai bữa đều chạy đến bệnh viện.”

Thật ra cô muốn nói, cô gả cho một người chồng nhị thập tứ hiếu, coi cô và con như bảo bối, cô là một cô gái rất có phúc!

Trước kia cô vẫn luôn cho rằng, mình là người không may mắn nhất, gần như làm chuyện gì cũng không thuận, làm cái gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Hóa ra, cô lại hạnh phúc ở chỗ này!

Cô sờ sờ bụng nhỏ của mình, ở trong lòng nhẹ giọng nói: Cục cưng, mẹ con chúng ta là hai người hạnh phúc nhất trên thế giời, con nhất định phải bình an sinh ra, về sau chúng ta phải cùng nhau chăm sóc ba con, làm bạn với ba con.

Cảnh Dật Thần thấy khóe môi Thượng Quan Ngưng mang theo ý cười, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, không khỏi cười nói: “Nghĩ đến việc gì vui vẻ?”

Thượng Quan Ngưng nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em nói chuyện với bé cưng.”

Cảnh Dật Thần bật cười: “Đoán chừng hiện tại con trai còn nghe không hiểu, em tiến hành dưỡng thai thật sớm!”

Thượng Quan Ngưng chớp chớp mắt, cười nói: “Vậy cũng không đúng, em muốn giao tiếp với con từ lúc con còn nhỏ, như vậy đến lúc con sinh ra sẽ rất thông minh!”

“Ừ, cái này em không cần lo lắng, chỉ bằng chỉ số thông minh của chồng em, con trai chúng ta khẳng định không chút khó khăn trở thành thiên tài.”

Thượng Quan Ngưng “Phốc” bật cười: “Cảnh Đại Bảo, anh càng ngày càng tự kỷ, sẽ dạy hư con!”

Cảnh Dật Thần rất chướng mắt cách xưng hô này, hắn bất đắc dĩ nói: “Vợ à, em có thể sử dụng một cách xưng hô nào dễ nghe hơn được không? Ví dụ như, ông xã, hoặc là, anh Cảnh……”

Thượng Quan Ngưng bị mấy chữ “Anh Cảnh” làm da gà nổi đầy người.

“Em còn cảm thấy Cảnh Đại Bảo rất dễ nghe, vốn dĩ muốn lấy tên này cho con, nhưng mà anh không đồng ý, gọi anh như vậy thì sẽ hay hơn, gọi con là Tiểu Bảo!”

Tên này sao lại nghe khó chịu như vậy!

Cảnh Dật Thần đối với năng lực đặt tên của vợ đã không ôm có bất kì mong chờ gì, nhanh chóng nói: “Đừng, em vẫn nghỉ ngơi một chút đi, tên của con để anh đặt, hơn nữa giờ vẫn chưa biết là con trai hay con gái, em vẫn nên tiếp tục sự nghiệp dưỡng thai thì tốt hơn.”

Nếu mà hắn họ Vi, con của hắn chẳng phải muốn gọi là Vi Tiểu Bảo!

Vợ hắn cũng thật có tài, nghĩ tên cũng có “Văn hóa” như vậy!

Thượng Quan Ngưng cũng biết còn chưa xác định được giới tính của bé cưng, bởi vậy cũng không đi rối rắm nghĩ tên cho bé cưng, nhưng cô rất thích gọi Cảnh Dật Thần là Cảnh Đại Bảo, cho nên, dọc đường đi, Cảnh Dật Thần kém chút nữa bị cô tra tấn đến bị điên!

“Cảnh Đại Bảo!”

“……”

“Đại Bảo, em đang nói chuyện với, sao anh lại không trả lời em một tiếng!”

“……”

“Đại Bảo, anh không cảm thấy tên này rất đáng yêu sao?”

“……” Hắn là một người đàn ông, muốn đáng yêu làm gì?!

“Đại Bảo, giữa trưa em muốn uống nước ô mai, em có thể uống không?”

“Cục cưng, chỉ cần em không gọi anh là Đại Bảo, hôm nay giữa trưa muốn uống bao nhiều nước ô mai cũng được, cầu buông tha……”

……

Tới bệnh viện, Thượng Quan Ngưng rốt cuộc ngừng lại, thần kinh Cảnh Dật Thần có chút suy nhược lôi kéo cô đi vào văn phòng của Mộc Thanh.

Mộc Thanh ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Dật Thần, dáng vẻ của hắn thoạt nhìn như đầu đau muốn nứt ra, vẻ mặt này lại xuất hiện trên mặt Cảnh đại thiếu, thật sự là hiếm thấy!

Nhưng thật ra Thượng Quan Ngưng bên canh hắn, gương mặt lộ ra hồng nhuận nhàn nhạt, ý cười nhẹ nhàng, so với sắc mặt tái nhợt ngày hôm qua như hai người khác nhau.

“Chị dâu, sắc mặt của chị thoạt nhìn không tồi, tới đây ngồi, để tôi xem mạch cho chị.”

Mộc Thanh lựa chọn xem nhẹ người đàn ông đang tức giận nào đó, trực tiếp nhiệt tình nói chuyện với Thượng Quan Ngưng —— hắn cảm thấy hiện tại vẫn không cần nói chuyện với Cảnh Dật Thần thì tốt hơn.

Thượng Quan Ngưng cười ngồi đối diện Mộc Thanh, đem tay áo kéo lên một chút, lộ ra cổ tay tinh tế trắng noãn: “Lại làm phiền anh, bác sĩ Mộc!”

Mộc Thanh đem ngón tay đặt lên cổ tay Thượng Quan Ngưng, một mặt sang sảng cười nói: “Ai nha, chị dâu, chị cũng quá khách sáo, nói như thế nào chúng ta cũng là người một nhà, đâu phải làm phiền! Vì người đẹp…… Vì chị dâu bắt mạch, tôi còn cao hứng không kịp!”

Hắn ngày thường nói “Người đẹp” rất thuận miệng, kể cả bác gái đã bốn năm mươi tuổi hắn đều sẽ cười gọi người đẹp, rốt cuộc chỉ cần là phụ nữ, liền sẽ thích nghe người khác gọi mình là người đẹp. Hiện tại nhìn thấy người đẹp chân chính như Thượng Quan Ngưng, hắn không tự giác cũng gọi là người đẹp.

Kết quả chỉ vì một ánh mặt lạnh lùng của Cảnh Dật Thần, khiến cho Mộc Thanh lạnh cả người, nhanh chóng sửa miệng.

Một lát sau, Mộc Thanh liền thu tai lại, dùng giọng kiên định nói: “Chị dâu, chị và cháu trai đều rất tốt, tôi kê thêm cho chị ít thuốc vitamin, trở về mỗi ngày uống một viên trước khi ăn là được, đây chỉ có tính chất bảo vệ sức khỏe, không gây tổn hại gì, cứ yên tâm ăn là được.”

Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, cười nói “Được”.

Cô biết, phụ nữ mang thai đều thiếu vitamin, vẫn nên bổ sung thêm một chút.

Hơn nữa Mộc Thanh so với cô còn chuyên nghiệp hơn nhiều, hắn nói khẳng định là không sai.

“Còn có,” Mộc Thanh tiếp tục dặn dò: “Rượu thuốc lấy từ chỗ ông nội tôi, nhớ rõ mỗi ngày đều phải uống, cái này không chỉ có lợi với chị, hơn nữa đối với đứa bé càng tốt hơn, có thể từ căn bản cải thiện thể chất của bé, về sau khả năng miễn dịch sẽ rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.