Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 299: Chương 299




Chương 300 quá khứ của Cảnh Dật Thần.

Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Ngưng đi làm, Cảnh Dật Thần lại trực tiếp đi đến bệnh viện Mộc thị. 

Nơi đó, Đường Vận đã trải qua cả đêm trị liệu và nghỉ ngơi, giờ đã xớm tỉnh lại.

Anh không cho Thượng Quan Ngưng đi cùng, mọi việc là do anh mà ra, anh muốn một mình gánh chịu sự phiền toái này, hôm qua Thượng Quan Ngưng phẫn nộ như vậy, anh quả thực rất đau lòng, anh không muốn vì chuyện của Đường Vận mà làm cho cô thương tâm khổ sở.

Cảnh Dật Thần tới bệnh viện, nhưng không đi thăm Đường Vận trước, anh chỉ cần biết cô ta còn ổn là được.

Anh quả thật có chút ghét Đường Vận, bởi vì cô vừa nhìn thì thực tươi mát dịu dàng, nhưng trên thực tế mà tiếp xúc, liền sẽ cảm thấy cô ta thực âm u, ánh mắt cô ta vĩnh viễn đều không thuần túy, ái mộ còn trộn lẫn quá nhiều đồ vật khác, điều này sẽ cho Cảnh Dật Thần cảm thấy rất không thoải mái.

Anh đã từng tiếp xúc qua rất nhiều phụ nữ, mà Đường Vận là một trong những người phiền toái nhất, người như vậy anh đều không thể hiểu được.

Cảnh Dật Thần đi đến văn phòng của Mộc Thanh.

Trong văn phòng, Triệu An An cũng đang ở đó, cô vừa thấy Cảnh Dật Thần đến thì hơi hơi sửng sốt: “anh, sao mới sáng xớm anh đã tới đây?A Ngưng đâu, không có cùng anh tới sao?”

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói “Không có”, lúc sau liền làm lơ cô, quay đầu nói với Mộc Thanh: “Người thế nào rồi?”

“Không có việc gì, không chết được, còn tung tăng nhảy nhót được! Tôi chưa thấy ai có thể nhảy nhót như vậy, từ tối hôm tới giờ, từ lúc tỉnh vẫn luôn kêu muốn gặp anh, nói phải sinh con cho anh!” Mộc Thanh lắc đầu, trong ánh mắt có không thêm che dấu đồng tình.

Cảnh Dật Thần là một người đàn ông có thể hấp dẫn ánh mắt phụ nữ, chẳng qua, 99% phụ nữ đều sẽ bị sự lãnh khốc của anh dọa chạy. Anh chưa bao giờ cho những người phụ nữ đó có cơ hội dây dưa, sẽ tàn bạo làm cho hết hy vọng, kêu A Hổ trực tiếp đem cánh tay người ta đánh gãy.

Đường Vận là người phụ nữ đầu tiên Cảnh Dật Thần thân cận, đã từng không xa không gần làm bạn anh trong một thời gian rất lâu.

Cảnh Dật Thần cả người lạnh băng cùng đạm mạc, không phải bất luận kẻ nào đều có thể chịu được, bình thường bạn bè đều thích bói cười, tính cách rộng rãi, nên không ai dám nguyện ý làm vạn với một người mặt lạnh như vậy 

Hơn nữa, trước kia Cảnh Dật Thần có thân phận là người thừa kế Cảnh gia, nhưng cũng không hề công bố, khi ra ngoài anh cũng giới thiệu mình họ Triệu chứ không phải họ Cảnh 

Kể cả nam hay nữ cũng đều bị anh hấp dẫn, tất cả đều là bởi vì dung mạo anh cực kỳ anh tuấn lại còn vô cùng có khí chất.

Đường Vận là người duy nhất mặc kệ Cảnh Dật Thần lãnh khốc như thế nào cũng không chịu rời đi, hơn nữa Cảnh Dật Thần căn bản không ngăn cô lại được, cô luôn có biện pháp biết anh ở nơi nào, sau đó không xa không gần đi theo anh, vào lúc anh có yêu cầu thì sẽ xuất hiệb trước tiên.

Cảnh Dật Thần tuy rằng không thích cô, nhưng quả thật trước kia đã coi cô như bạn bè, anh sống rất nghiêm khắc, bahn bè rất ít, sống giống như một cái xác không hồn, chẳng nhữbg không có nụ cười, hơn nữa còn không có sinh khí sức sống của tuổi trẻ 

Chỉ số thông minh cùng EQ đều quá cao, đối với rất nhiều chuyện đã sớm đã nhìn thấu, đối vớu việc lục đục tính kế, sớm đã chết lặng, cho nên khinh thường việc đi theo người khác nói chuyện và cùng tranh đấu.

Ngườu duy nhất có thể khơi mào lửa giận của anh chính là Cảnh Dật Nhiên.

Anh cũng chưa bao giờ sẽ tự mình động thủ đánh người, anh chán ghét tiếp xúc cùng tất cả mọi người, nhưng đánh Cảnh Dật Nhiên, anh vẫn luôn tự mình động thủ, chỉ có như vậy, mới có thể phát tiết hết lửa giận trong lòng anh, mới có thể chân chính cho mẹ Triệu tình được một tia an ủi.

Đường Vận vẫn luôn dây dưa với anh, chưa từng bỏ quá, chẳng qua sao việc của mười năm trước kia, khi cô ta mất tích, Cảnh Dật Thần mới bắt đầu coi cô ta như bạn bè mà đối đãi.

Năm đó đã xảy ra chuyện gì, không có người nào biết, Cảnh Dật Thần cũng chưa bao giờ nói ra 

Chỉ là, từ sau việc đó, tật xấu không thể cho người khác động chạm của Cảnh Dật Thần ngày càng thêm nghiêm trọng.

Mộc Thanh đã học qua tâm lý học, cậu đã từng thử giúp Cảnh Dật Thần khai thông tư tưởng,nhưng hoàn toàn thất bại!

Cảnh Dật Thần chỉ số thông minh cao hơn cậu quá nhiều, cách nhìn nhận vấn đề của anh nhạy bén hơn cậu rất nhiều, tâm lý dẫn đường căn bản không có hiệu quả.

Mộc Thanh chỉ biết là, việc năm đó là do Đường Vận, Cảnh Dật Thần chẳng qua là bị liên lụy, trở thành người bị hại lớn nhất. Bởi vì việc năm đó, chỉ có Cảnh Dật Thần gặp phải sự tra tấn, còn Đường Vận căn bản là không có chuyện gì.

Cô ta không có chút bóng ma tâm lý nào mà nhắc tới việc kia, cũng không bài xích người khác đụng vào, thậm chí liên tục gặp phải việc đấu súng cũng không sợ hãi.

Mà Cảnh Dật Thần di chứng lại rất nghiêm trọng, mới đầu thậm chí nghiêm trọng đến mức không giao tiếp với ai, cự tuteejt giao lưu với bất kỳ ai, Trịnh Kinh nói, anh quả thật là đấu tranh rất, sâu trong nội tâm có khuynh hướng muốn tự sát!

Hai người đã trải qua cùng một sự kiện, Cảnh Dật Thần phản ứng kịch liệt như thế, mà Đường Vận phản ứng lại rất bình đạm, cũng không phải nói tố,chất tâm lý của Cảnh Dật Thần kém hơn Đường Vận, hoàn toàn ngược lại, tố chất tâm lý của Cảnh Dật Thần cực kỳ mạnh mẽ, anh là người thừa kế Cảnh gia, Cảnh Trung Tu đã từng cho anh tham gia khóa huấn luyện hàng đầu thế giới, anh đã từng nhận rất nhiều áp lực và tra tấn, căn bản là không thể tưởng tượng được!

Trịnh Kinh nói, đã trải qua việc như vậy, chỉ có một mình Cảnh Dật Thần có thể làm được, không tự sát mà sống sót!

Chính là, vì cái gì Đường Vận một chút cũng không có sao?

Mộc Thanh trong lòng có sự nghi vấn này đã rất lâu thật lâu, nhưng cậu không có đề cập qua với Cảnh Dật Thần, cậy tin, với năng lực của Cảnh Dật Thần đã sớm nghĩ tới vấn đề này.

Có lẽ, còn có việc mà anh chưa biết rõ.

Cho nên Cảnh Dật Thần mới có thể đối xử vớu Đường Vận nhẫn nại như vậy, đối với cô ta nhường nhịn, đã vượt quá sức tưởng tượng, không trách Thượng Quan Ngưng sẽ ghen mà tức giận.

Mộc Thanh tính cách tuy rằng cũng có chút tùy tiện, nhưng chính cậu cũng biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói.

Đường Vận vẫn luôn mắng Thượng Quan Ngưng, mắng rất khó nghe, những lời này Mộc Thanh một câu cũng chưa nói, không sẽ làn cho Cảnh Dật Thần tức giận.

“Cô ta nhân lại khóc lại nháo, so với lần trước ở sân bay còn hăng hơn, thể lực tốt không tin được, luôn nói con là của anh! Đây không phải là nghi ngờ y thuật của bệnh viện lớn sao?! Tôi mới chữa khỏi, lấy đâu ra đứa con hai tháng!”

Đời này điều làm cho Mộc Thanh không thể chịu đựng được chính là người khác nghi ngờ y thuật của cậu.

Trừ Mộc Vấn Sinh ra, ai nghi ngờ y thuật của cậu, thì cậu có thể cùng người đó liều mạng.

Cậu lúc trước thề son sắt ở trước mặt Thượng Quan Ngưng là Cảnh Dật Thần không thể có con, còn tỉ mỉ điều phối thuốc, trị liệu được một tháng, hiện tại Đường Vận nói mình mang thai con Cảnh Dật Thần, đây không phải là đánh một cái vào mặt cậu sao!

Đường Vận tâm cơ cùng thủ đoạn đều có, chỉ là đầu óc có đôi khi không được tốt, cô ta cho rằng, cô ta nói con là của Cảnh Dật Thần, thì người khác đều sẽ tin sao? Cô cho rằng, đứa con đã không còn, chuyện này sẽ tra không ra?

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.