Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 306: Chương 306




Chương 307 – Về quê nghỉ phép (2)

Mẹ Phúc đã quen với tính tình lạnh nhạt của Cảnh Dật Thần, lại nhìn thấy Thượng Quan Ngưng nói chuyện khách sáo mình, cho nên tay chân có hơi lúng túng, kích động nói: “Chào thiếu phu nhân, chào thiếu phu nhân! Không phiền không phiền, tôi rất mong chờ ngài và thiếu gia đến! Ngài thật xinh đẹp, rất xứng với thiếu gia, giống như là từ trong tranh bước ra!”

Thượng Quan Ngưng cười cười, quay đầu nhìn Cảnh Dật Thần, nhìn thấy gương mặt cứng ngắt của anh cũng xuất hiện ý cười thản nhiên.

Hai người cùng nhau đi vào biệt thự, sau đó Thượng Quan Ngưng phát hiện, kiến trúc những ngôi biệt thự này rất đơn giản, không lộng lẫy như biệt thự Triệu gia, cũng không có cảm giác xa xỉ như biệt thự Cảnh gia. Trang trí bên trong rất đơn giản, màu sắc dụng cụ cũng là hai màu trắng đen bình thường, ngoại trừ những thứ cần thiết cho cuộc sống và một vài đồ trang trí, cũng không có thứ gì dư thừa.

Nơi này làm Thượng Quan Ngưng cảm thấy cực kỳ thoải mái, cô thích phong cách trang trí đơn giản thế này.

Cảnh Dật Thần dẫn cô vào phòng ngủ lầu hai, lấy hai bộ quần áo vận động trong ngăn tủ, một bộ cho mình, một bộ cho Thượng Quan Ngưng -- Trên người anh mặc tây trang, Thượng Quan Ngưng cũng mặc quần áo đi làm.

“Sáng nay anh nhờ mẹ Phúc mua, em thử xem có vừa không.” Cảnh Dật Thần đưa quần áo cho cô, sau đó kéo cô vào lòng.

Thượng Quan Ngưng ôm quần áo, rồi bị anh ôm vào trong ngực, cười nói: “Anh làm vậy thì sao em thay quần áo được?”

“Anh thay dùm em.” Cảnh Dật Thần nói xong, liền cởi áo cô.

Thượng Quan Ngưng lập tức lắc đầu: “Không cần, em tự thay, anh thay đồ của mình đi!”

Cảnh Dật Thần không muốn buông cô ra, từ sáng sớm anh đã muốn ôm cô rồi, bây giờ lại không cần phải kiêng dè gì hết, cho nên anh không nỡ buông tay.

Thượng Quan Ngưng thấy anh không có ý định buông ra, cô muốn đẩy anh ra nhưng anh lại đứng yên.

Cảnh Dật Thần ôm cô thật chặt, cánh tay vòng quanh vòng eo mảnh khảnh của cô, dán mặt mình và mặt cô, cúi đầu nói: “A Ngưng, anh muốn ôm em, để anh ôm một lát...”

Giọng nói của anh vậy mà mang theo ý tứ van xin, giống như không có cảm giác an toàn, làm Thượng Quan Ngưng vừa mềm lòng lại đau lòng.

Chuyện hôm qua, làm anh sợ à?

Thượng Quan Ngưng đứng im, ném quần áo lên giường, sau đó ôm lấy thắt lưng dày rộng của anh, lẳng lặng rúc vào trong ngực anh.

Anh là con trời, là tổng tài mà tất cả đối thủ đều kính nể và sợ hãi, là đại công tử của Cảnh gia được mọi người ngưỡng mộ, dung mạo anh tuấn, khí chất xuất chúng, tính cách cứng cỏi và ý chí mạnh mẽ hơn người bình thường, anh lạnh lùng hờ hững, không có khuyết điểm, uy hiếp duy nhất của anh, chính là cô.

Anh ở trên thương trường, rung trời chuyển đất, bày mưu tính kế, chưa từng có gì làm anh chùng bước, mà bây giờ, anh lại yếu đuối như vậy, không có cảm giác an toàn như vậy, giống như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức.

Anh bỏ hết mọi chuyện, dẫn cô đi nghỉ phép, nhưng Thượng Quan Ngưng biết, là anh muốn xin lỗi cô.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng mềm nhũn như vũng nước, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.

Cô cao một mét sáu mươi tám, anh lại cao một mét tám mươi tám, cô phải kiễng chân mới có thể hôn đến cằm anh, đối với những cô gái khác, cô như vậy cũng được gọi là cao rồi, nhưng khi nằm trong ngực anh, cô lại có vẻ nhỏ xinh.

Cảnh Dật Thần bị cô hôn, trong lòng khẽ run, anh không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, có chút bá đạo lại kịch liệt, không ngừng đòi lấy, giống như điên cuồng mà trằn trọc mút vào, hai tay ôm chặt thắt lưng cô, như muốn hoà tan cô vào trong cơ thể mình.

Nụ hôn kịch liệt giằng co rất lâu, làm cho Thượng Quan Ngưng nghi ngờ, có phải bọn họ sẽ hôn đến vĩnh viễn sáng cùng thiên địa không.

Chờ đến khi Cảnh Dật Thần dừng lại thì đôi môi của Thượng Quan Ngưng đã bị anh mút đến chết lặng.

Hai tay Thượng Quan Ngưng ôm cổ Cảnh Dật Thần, hai tay Cảnh Dật Thần ôm chặt thắt lưng cô, hai người dán chặt vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy chính mình trong mắt nhau, còn có tình yêu mãnh liệt không thể che giấu.

Hiện tại hai người đã bình ổn hô hấp, thế nhưng tình yêu lại bùng nổ.

“A Ngưng, anh là của em, trước kia không có yêu người khác, sau này cũng không, trong lòng anh không có người khác. Cho nên, em phải đồng ý với anh, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi anh.”

Anh nói hơi vội vàng, nhưng tình cảm trong mắt rất rõ ràng, bản chất tình yêu của anh, dường như cô có thể chạm đến!

Thượng Quan Ngưng rất cảm động, hốc mắt ửng đỏ, cô nói: “Được!” Sau đó hôn lên môi anh.

Cảnh Dật Thần ôm cô lên giường, đè lên người cô, vừa hôn lên gương mặt mịn màng vừa cởi quần áo cô.

Đường cong cơ thể cô mềm mại lại nóng bỏng, hiện rõ dưới mắt anh, bởi vì động tình mà da thịt trắng nõn cũng trở nên ửng hồng, cực kỳ mê người.

Đã mấy ngày rồi Cảnh Dật Thần chưa có làm cô, hôm nay, suy nghĩ đó lại càng lợi hại hơn.

Anh vội vàng kéo quần áo cô, rồi lại kéo quần áo mình, nhanh chóng tiến vào, cùng cô hoà làm một.

Anh tiến vào rất sâu, lại ôm lấy thân thể cô, nói nhỏ bên tai: “Bảo bối, anh yêu em...”

Không biết qua bao lâu, Cảnh Dật Thần mới ngừng lại, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng giống như mèo con cuộn người nằm trong lồng ngực anh, vẻ quyến rũ phong tình trên mặt còn chưa rút đi, lại mệt đến nỗi không thể cử động.

Cảnh Dật Thần thương tiếc hôn lên trán Thượng Quan Ngưng, sau đó ôm cô vào trong phòng tắm.

Vào phòng tắm, khi anh tắm rửa cho Thượng Quan Ngưng thì phát hiện, trên đôi chân trắng nõn như ngọc của cô có mười mấy dấu móng tay cắm sâu cực kỳ rõ ràng, phía trên còn có vết máu đã khô.

Cảnh Dật Thần run lên, anh không biết chân Thượng Quan Ngưng bị thương như thế!

Anh cố gắng kiềm chế cơn giận dữ: “A Ngưng, này là do hôm qua Đường Vận làm sao?”

Cả người Thượng Quan Ngưng đều dựa vào người Cảnh Dật Thần, bàn chân bị anh nắm trong tay, có thể nhìn thấy dấu bầm và dấu móng tay ở đó.

Cô thản nhiên nhìn qua, cũng không để vào lòng, trước kia khi cô ở cùng với Thượng Quan Nhu Tuyết, thường xuyên bị cô ta đánh, cho nên trên người cô hay xuất hiện những vết thương nhỏ nhưng rất đau, cũng có rất nhiều vết bầm.

Cô đã quen rồi.

Cô ôm cổ Cảnh Dật Thần, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng lo, hôm qua là do em đạp Đường Vận, nên bị cấu thôi. Vết thương của em nhẹ hơn Đường Vận nhiều lắm, tay cô ta bị em đạp muốn đứt luôn.”

Cảnh Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ không đau của cô, trong lòng lại càng đau đớn.

Ngay cả một sợi tóc của cô, anh cũng không nỡ chạm vào, vậy mà Đường Vận lại làm chân cô trở thành như vậy! Làn da của cô rất trắng mịn nõn nà, nhưng hôm qua bị Đường Vận nắm chặt, bây giờ chân cô trải đầy những vết bầm, nhìn qua có vẻ doạ người.

Vừa rồi, anh chỉ lo đè Thượng Quan Ngưng ở dưới thân hung hăng yêu thương, không có chú ý đến việc chân cô bị thương đến nỗi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.