Chương 376 hai đứa là anh em!
Có lẽ là bởi vì đem mọi việc nói ra, tâm tình Trịnh Luân có vẻ khá tốt.
Trên khuôn mặt tuyết trắng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Anh, anh ôm em đi rửa mặt đi, em rất đói, em muốn ăn!”
Tâm Trịnh Kinh hơi đau một chút.
Em gái của anh thật ngốc, nghe anh không cưới người khác mà cô cũng vui vẻ nhu vậy! Hóa ra trước nay cô không hề có ước vọng xa vời là gả cho hắn, cô chỉ có mong ước hèn mọn là có thể đến gần hắn vqf ỷ lại vào hắn.
Từ lưc hắn mang Chu Nếu Đồng trở về thì cô đã vụng trộm khóc vài lần, tuf ngày hôm qua đến bây giờ cô chưa hề ăn cái gì.
“Được, đi rửa mặt, rồi đi ăn cái gì đó.”
Trịnh Kinh sủng nịnh ôm cô đi vào phòng tắm, thuần thục lấy khăng lông ướt lau mặt cho Trịnh Luân, những việc này, từ nhỏ đến lớn hắn đã làm rất nhiều lần, chỉ là từ sau khi đến tuổi thành niên, hắn không còn làm nữa, bởi vì sợ mình tiếp xúc nhiều sẽ làm cho Trịnh Luân càng hãm sâu vào.
Hiện tại, hắn đã không còn sợ cái gì.
Tron lòng Trịnh Luân tràn đầy hạnh phúc, để anh trai lau mặt cho mình, việc cô yêu anh thì anh cũng đã biết, cô giờ đây cũng biết anh trai cũng yêu mình, hơn nữa còn sâu đậm hơn cô, cho nên bây giờ cô rất vui vẻ, giống như một chú chim nhỏ vậy.
Mộng tưởng của cô đã trở thành sự thật, cô đã thỏa mãn.
Cô biết, việc cô cùng anh trai kết hôn là không có khả năng, như vậy cha mẹ sẽ rất tức giận và thương tâm, bọn họ cực khổ đem cô nuôi lớn, đối xử với cô như đối xử với con gái ruột của mình, cổ không thể làm cho hai người bọn họ thương tâm.
Rửa mặt xong, Trịnh Kinh tự mình xuống bếp nấu cho Trịnh Luân một bát nấm hương thịt bò, nhìn cô vui vẻ ăn sạch sẽ, trong lòng Trịnh Kinh rốt cuộc cũng không hề trống trải, mà là được sự tươi cười của cô làm cho hạnh phúc.
Trịnh Luân ăn xong, xoa xoa bò môi xưng đỏ, nhớ tới vừa rồi còn kịch liệt hôn Trịnh Kinh, khuôn mặt cô không tự chủ được mà đỏ lên.
Trịnh Kinh nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, không nhịn được liền cúi đầu hôn lên trán cô.
Mà đúng lúc này, phòng khách vang lên tiếng bước chân của người thứ ba.
Sau đó là tiếng thứ gì đó rơi xuống mặt đất.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.
Mẹ Trịnh mang ánh mắt có chút dại ra nhìn hai đứa con của mình, đống đồ ăn bà mua về nấu món ngon nhất cho con gái, giờ phút này đã lăn hết xuống đất.
Cả người bà run run, lấy tay chỉ vào bọn họ, giọng nói của bà tất cả đều là sự thống khổ và tuyệt vọng: “Các người…… Các người…… Đây là muốn ta tức chết sao, bức chết ta sao?! Hai đứa là anh em! Là con trai con gái của ta, sao có thể……”
Bà nói không được nữa.
Trong lòng bà chỉ có sự đau đớn kịch liệt và khó chịu!
Trịnh Kinh và Trịnh Luân đều có chút hoảng loạn nhìn bà, trăm miệng một lời hô: “Mẹ, không phải là như thế!”
Người làm mẹ như,bà rất mẫn cảm, mẹ Trịnh quá hiểu biết hai đứa con này của mình, từ cử chỉ đơn giản của hai đứa bà liền nhận ra, bà không nghĩ mọi việc lại phát triển như vậy.
Sắc mặt bà tái nhợt một mảng, cảm người,lung lay như sắp đổ.
Trịnh Luân hoảng loạn chạy đến trước mặt bà, gắt gao ôm lấy eo bà, khóc lóc hô: “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, con và anh không có chuyện gì đâu đều là do con sai, là con quá tùy hứng, con và anh không có quan hệ gì, mẹ đánh con đi, mẹ mẹ!”
Nước mắt của Mẹ Trịnh ứa ra liên tục, bà chống đỡ để không ngã trên mặt đất. Trịnh Luân sức lực yếu, muốn kéo bà nhưng lại không giữ chặt được. Cô lập tức quỳ gối trước người mẹ, một lần nữa ôm lấy bà, không ngừng kêu “Mẹ”.
Mẹ Trịnh thấy cô kêu, trong lòng đều tan nát, bà ôm lấy Trịnh Luân, khóc lóc nói: “Thất Thất, con là con gái của ta, con biết không? Con không phải thay thế ai, con chính là con gái của ta!”
Giọng nói bà cực nhỏ kêu Trịnh Luân là “Thất Thất”, bởi vì điều này sẽ nhắc nhở hai người bọn họ, thân phận là của Trịnh Luân, sẽ xúc phạm tới Trịnh Luân.
Nhueng hiện tại bà gọi như vậy, là muốn cho Trịnh Luân biết, bà không coi cô chở thành đứa con thay thế cho đứa con đã mất của bà, bà vẫn luôn biết con gái ruột của mình đã không còn nữa, nuôi dưỡng cô hai mươi năm, cô đã trở thành con đẻ của bà!
“Hai anh em các con đều là máu mủ của ta, ta chưa từng coi con như người ngoài mà đối xử, Thất Thất! Con làm vậy thì làm sao ta có thể chấp nhận! Ta nuôi lớn các con như vậy, ta muốn nhìn thấy con kết hôn sinh con, con của con sẽ gọi ta bà ngoại a! Con cùng anh trai con sao có thể…… hai đứa đang muốn dóc từng miếng thịt của ta hay sao?!”
Mẹ Trịnh khóc không kiềm chế được, con gái của bà hoàn hảo như vậy, về sau sẽ có con, bà sẽ có cháu ngoại, sẽ có hai đứa cháu, một đứa kêu bà bà nội, một đứa kêu bà là bà ngoại.
Bà làm sao có thể trơ mắt nhìn con trai và con gái làm xằng làm bậy!
Như vậy về sau sẽ bị người đời nói ra nói vào!
Trịnh Luân nhào vào trong lòng bà khóc lớn: “Mẹ, con sai rồi.. con sai rồi! Mẹ đừng nóng giận, con không bao giờ làm vậy! Anh chính là anh trai con, còn con là em gái anh ấy, là con gái mẹ...mẹ yên tâm,vĩnh viễn sẽ như vậy!”
Trịnh Kinh đi đến ôm đầu hai người phụ nũ đang khóc rống, nhìn hai người phụ nữ quan trọng như sinh mệnh của hắn, hắn nhẹ giọng mở miệng: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con và Luân Luân đều hiểu rõ, cả đời này con bé là con gái của mẹ, là em gái con, điều này vĩng viên sẽ không thay đổi.”
Khuôn mặt mẹ Trịnh đầy nước mắt, lại duỗi tay lau nước mắt cho con gái: “Được, mẹ tin hai đứa! Luân Luân, người mẹ đau lòng nhất vẫn là con, con đường làm cho mẹ thất vọng được không?”
Trịnh Luân không ngừng gật đầu: “Vâng, con sẽ không làm cho mẹ thất vọng!”
Trịnh Kinh tiến lên nâng mẹ và em gái dậy, nhìn nhan sắc dần dần già nua của mẹ, trong lòng hắn thật sự rất hụt hẫng.
Mẹ Trịnh bị kích thích, khóc lóc một hồi, liền về phòng nghỉ ngơi.
Trịnh Kinh đem đồ ăn rơi trên mặt đất nhặt lên, để lên trên bàn trà, quay đầu liền nhìn thấy Trịnh Luân còn đứng ngốc ở nơi đó, hắn tiến lên cầm bàn tay nhỏ của cô, thấp giọng nói: “Luân Luân, đừng lo lắng, tất cả đều đã có anh.”
“Anh, có phải em làm mẹ thất vọng rồi……” Trong ánh mắt của Trịnh Luân tất cả đều là mê mang và tự trách, làm Trịnh Kinh rất đau lòng.
Hắn sờ sờ mái tóc mềm mại của cô, ngữ khí nghiêm túc nói: “Không có đâu, em vẫn luôn là sự kiêu ngạo của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của em vẫn luôn là đứng nhất, thi đấu dương cầm cũng đạt hạng nhất, vẽ tranh cũng được hạng nhất, em còn mở cả triển lãm tranh, bán tác phẩm với giá cao, mẹ vui vẻ đi khoe khắp nơi, nói là trong nhà có họa sĩ, sao mẹ có thể ghét em được.”
“Nha đầu ngốc, em đâu có sai cái gì, nếu sai thì cũng là anh sai, ai kêu anh trai em lớn lên quá đẹp trai đâu?”
Trịnh Luân ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt đầy sự hài hước của anh, trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Anh, da mặt anh quá dày!”
Cô nói xong, liền lên sô pha ngồi, duỗi tay lột ra mấy gói đồ ăn mẹ vừa mua, thì thào nói: “Em bóc mấy cái cho mẹ ăn, em làm mẹ tức giận, em đến xin lỗi là tốt rồi……”