Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 397: Chương 397




Chương 398 – Bình an

Ngón tay bị anh nắm chặt, có hơi đau, nhưng nhiều hơn chính là cảm giác chấn động từ sâu trong nội tâm truyền đến.

Thượng Quan Ngưng ôm thắt lưng Cảnh Dật Thần, vùi đầu vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Là em không đúng, em làm anh lo lắng. Dật Thần, đừng giận, em sẽ bảo vệ mình thật tốt. Em và cục cưng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sau này em không rời khỏi anh nữa. Vừa rồi em cũng rất sợ, may là An An không cho em đi lên, nếu không thì em cũng có thể bị thương. Là do em quá tự tin, em lỗ mãng, sau này sẽ không. Anh không cần giận, em sẽ rất khó chịu.”

Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng vào lòng thật chặt, nghe thấy cô lấy giọng nói nhẹ nhàng giải thích cho mình, nghe giọng điệu bất an của cô, lập tức cảm thấy tự trách đối với sự tức giận vừa rồi.

Đúng vậy, tình huống vừa rồi, cô chắc chắn cũng sợ.

Anh nên an ủi cô trước mới đúng, tại sao lại giận?

“Được, anh không giận, chỉ cần em và con đều bình an, anh sẽ không giận.”

Cảnh Dật Thần điều chỉnh cảm xúc của mình, nhẹ nhàng hôn lên trán Thượng Quan Ngưng, giọng nói hơi khàn: “Nhưng mà em phải đồng ý với anh, sau này không được đến những nơi nguy hiểm, cũng không được tiếp xúc với những người nguy hiểm, tính mạng là quan trọng nhất, tất cả đều giao cho anh làm, em chỉ cần đứng ở chỗ an toàn, kể chuyện xưa cho cục cưng còn chưa sinh ra của chúng ta nghe.”

Thượng Quan Ngưng gật đầu, ánh mắt cũng đỏ bừng: “Được.”

Thật ra cô cũng có chút sợ hãi, vừa rồi xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, cô lại hiểu rõ Thượng Quan Nhu Tuyết độc ác thế nào.

May mắn là cô cũng biết phải tránh xa Thượng Quan Nhu Tuyết và Đường Vận, nếu thật sự bị Thượng Quan Nhu Tuyết bắt lấy, hậu quả còn nghiêm trọng hơn bây giờ.

Nếu bởi vì cô sơ sẩy mà làm cho cục cưng bị thương, cô sẽ rất tự trách. Cho nên cô mới cảm thấy Cảnh Dật Thần tức giận là chuyện bình thường, ngay cả bản thân cô cũng tức giận chính mình, suýt chút nữa là gây ra sai lầm lớn rồi.

Nhưng mà, Thượng Quan Nhu Tuyết đã chạy thoát, không biết có nghiêm trọng lắm không.

“Dật Thần, Thượng Quan Nhu Tuyết trốn thoát, có lẽ chúng ta sẽ không biết được là ai đang giúp cô ta.”

Cảnh Dật Thần vươn ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng quấn sợi tóc của Thượng Quan Ngưng, vẻ mặt ôn nhu và chiều chuộng, giống như đang đối xử với bảo vật thế gian, yêu cô đến tận xương tuỷ.

“Không sao, anh đã biết ai đang giúp ả, cũng biết lần này người thật sự đứng sau màn là ai, bây giờ, tất cả đều giao cho anh, em không cần quan tâm. Mọi chuyện đều nhằm vào Cảnh gia, không phải nhằm vào em, cho nên em vẫn an toàn, nhưng bởi vì em đang mang thai, lại còn là con anh, bọn họ sẽ nghĩ cách làm em không sinh được đứa nhỏ.”

Thượng Quan Ngưng nhíu mày, cực kỳ tức giận: “Em nhất định sẽ bình an sinh con của chúng ta ra, những người đó sẽ không thực hiện được mưu đồ!”

Cô nói xong, đột nhiên hơi suy sụp: “Thì ra Thượng Quan Nhu Tuyết và Đường Vận đánh chủ ý lên cục cưng, em còn ngu ngốc đưa mình vào cửa, may mà lúc đó còn có An An và Tiểu Lộc, nếu chỉ có mình em, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.”

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng cười, bàn tay to lớn ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, thản nhiên nói: “Được rồi, không nên buồn nữa, sau này phải chú ý bảo vệ mình, bây giờ em không chỉ có một mình, em là mẹ của cục cưng, nhất định phải bình an.”

Về phần Thượng Quan Nhu Tuyết, Cảnh Dật Thần sẽ không buông tha ả dễ dàng.

Ả, Cảnh Dật Nhiên và Đường Vận ở cùng nhau, còn có quan hệ chặt chẽ với Dương Mộc Yên, là tai hoạ ngầm cực kỳ khổng lồ, tính nguy hiểm của ả lớn hơn giá trị ả tồn tại rất nhiều.

Nhưng mà, nếu ả là người của Dương Mộc Yên, vậy để Dương Mộc Yên tự mình động thủ thì tốt hơn!

Cảnh Dật Thần cười lạnh trong lòng, anh tặng cho Dương Mộc Yên một lễ vật, anh nghĩ ả nhất định sẽ cực kỳ tức giận!

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Cảnh Dật Thần đã hết tức giận, túm tay áo anh ăn nỉ: “Ông xã, em muốn đi thăm An An, không biết vết thương của em ấy thế nào rồi, vừa rồi chảy rất nhiều máu, rất doạ người, mặt em ấy cũng trắng bệch luôn, em rất lo...”

Cảnh Dật Thần nghe cô mở miệng gọi “ông xã” là biết cô lại bắt đầu năn nỉ anh, chỉ có khi cô cần năn nỉ anh mới có thể gọi như vậy.

Anh có chút bất đắc dĩ, vừa rồi đã nói nhiều như vậy, vậy mà cô vẫn muốn đi thăm Triệu An An.

“An An là em gái anh, em ấy bị thương thì đương nhiên là anh cũng lo lắng.” Cảnh Dật Thần trừng phạt cắn lên môi Thượng Quan Ngưng, không có biện pháp, bây giờ không thể sử dụng thủ đoạn quen thuộc để trừng phạt Thượng Quan Ngưng, dùng thủ đoạn gì cũng làm anh đau lòng, đành phải cắn cô một cái, khiển trách cho có lệ.

“Nhưng mà, anh nói nó không chết được là nói thật, có Mộc Thanh ở đó, đừng nói chỉ là vết thương nhỏ, cho dù vết thương có nghiêm trọng hơn nữa, Mộc Thanh cũng có thể cứu được.”

“Đúng vậy, em biết bác sĩ Mộc rất giỏi, nhưng mà em vẫn không yên tâm, muốn liếc mắt nhìn một cái mới có thể yên tâm! Còn nữa, em ấy là bạn thân của em, em ấy bị thương như thế thì sao em lại không thể đi thăm cho được?”

Thật ra vừa rồi Cảnh Dật Thần chỉ tức quá nên nói vậy thôi, anh tức vì Triệu An An dẫn Thượng Quan Ngưng đi quậy phá, suýt chút nữa gây ra tai nạn chết người.

Thật ra, anh cũng không muốn Triệu An An bị thương, Triệu An An là em họ duy nhất của anh, anh cũng muốn bảo vệ an toàn cho em ấy.

Chỉ là Thượng Quan Ngưng không biết, từ nhỏ Triệu An An rất quậy phá, gãy tay gãy chân đều là chuyện bình thường, trước kia bởi vì thường xuyên đánh nhau mà mặt mũi bầm dập không dám về nhà, sau đó sẽ đi tìm vị anh họ là anh giải quyết hậu quả, anh sẽ thu nhận và giúp đỡ Triệu An An.

Hôm nay, Triệu An An bị thương như thế, thật sự là không có gì để nói, Cảnh Dật Thần đã quen rồi.

Nếu để Triệu An An biết suy nghĩ của Cảnh Dật Thần, chắc chắn sẽ lên án mạnh mẽ anh cưới vợ rồi không cần em gái nữa, Thượng Quan Ngưng không bị thương gì hết, anh lại khẩn trương muốn chết, em gái như cô chảy nhiều máu như vậy, anh lại không đau lòng chút nào.

Cuối cùng Cảnh Dật Thần vẫn nghe theo ý của Thượng Quan Ngưng, nắm tay cô, dẫn cô đi thăm Triệu An An.

Phòng cấp cứu bệnh viện Mộc thị, đối với Cảnh Dật Thần mà nói, căn bản là không có gì khác với phòng bệnh bình thường, hắn thường xuyên ra ra vào vào, cho nên lúc này không chờ Triệu An An từ bên trong đi ra mà đã lôi kéo Thượng Quan Ngưng đi vào.

Trong phòng cấp cứu không có bác sĩ và y tá nào, chắc là đã bị Mộc Thanh đuổi ra ngoài hết, bởi vì bây giờ hắn cực kỳ không có phong độ mà chửi ầm lên.

“... Cô ngu hả?! Não ngấm nước hả? Hôm qua con đàn bà đó đã trúng hai phát súng, còn cùng một chân, chảy nhiều máu như vậy, một ngày không được ăn cơm, bị người ta giam dữ, còn bị rạch mặt! Mẹ nó! Đầu heo! Con dao giải phẫu kia là của tôi, cô làm cho người ta dùng dao của tôi đặt trên cổ cô, còn đâm vào, sao cô không để người ta giết chết luôn đi, còn sống chi rồi làm tôi tức chết!”

“Tôi... Tôi không phòng bị thôi, lần sau chắc chắn sẽ không...”

“Còn có lần sau?! Lần sau lại gặp con đàn bà đó, tôi trực tiếp giết chết rồi nói sau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.