Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 487: Chương 487




Chương 488 – Làm mẹ

Mộc Tâm cũng nói, Cảnh Duệ như vậy đúng là rất hiếm thấy, cô cảm thấy, có lẽ là vì Thượng Quan Ngưng thường xuyên uống rượu thuốc của Mộc Vấn Sinh. Mà đa số rượu thuốc đều là thể rắn, bên trong là dinh dưỡng và tinh hoa, thai nhi hấp thu nó rất dễ dàng, có thể xúc tiến quá trình phát triển của thai nhi, Cảnh Duệ bảy tháng mà có thể phát triển đến như vậy, cũng không có gì kỳ quái.

Cho nên Cảnh Dật Thần không lo lắng về vấn đề khoẻ mạnh của con mình chút nào.

Anh nói với Thượng Quan Ngưng: “A Ngưng, con mình không khác con người ta lắm đâu, chờ hai ngày nữa em có thể xuống giường đi xem những đứa nhỏ khác, em sẽ thấy tất cả đều giống nhau! Điểm xuất phát của Duệ Duệ không thua người ta, nhưng mà em phải chuẩn bị nhiều sữa một chút, anh đoán sau này con sẽ uống rất nhiều!”

Nói đến điều này, Thượng Quan Ngưng cũng có chút bất đắc dĩ, cô nhận lấy canh cá trích mà chị Lan đưa cho, có chút lo lắng hỏi: “Chị Lan, sao em ít sữa như vậy, uống canh cá trích rồi có thể có nhiều sữa lên không?”

Cô cũng không muốn con mình thiếu ăn thiếu uống, bởi vì sữa mẹ là tốt nhất cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, cho nên cô không muốn cho con mình uống sữa bột.

Chị Lan và chị Phương đều nở nụ cười, hai người cười nói: “Thiếu phu nhân, ngài vừa mới sinh con xong, đương nhiên là thiếu sữa, ngày mai sẽ nhiều hơn!”

“Canh cá trích này có thể kích thích tiết sữa, lần sau sẽ nấu giò heo hầm đậu phộng cho thiếu phu nhân, cái đó cũng dùng rất tốt, đảm bảo tiểu thiếu gia có thể ăn no!” 

“Thiếu phu nhân uống nhiều sữa là được rồi, kích thích tiết sữa không khó đâu, ngài đừng lo lắng! Còn có, phải giữ tâm tình vui vẻ, nếu thượng hoả, chẳng những ít sữa mà còn ảnh hưởng đến thân thể thiếu gia khi thiếu gia uống vào nữa!”

“Ngài đừng sợ béo, khi ở cữ phải ăn nhiều thứ có dinh dưỡng, vừa khôi phục thân thể vừa bảo đảm có sữa, chuyện này không thể qua loa!”

Hai người nói liên miên cằn nhằn rất nhiều điều, Thượng Quan Ngưng lại không ngại hai người dong dài, ngược lại còn chăm chú lắng nghe.

Việc này không ai dạy cô, bây giờ lại có hai người có kinh nghiệm không giữ lại chút gì mà nói hết cho cô biết, đương nhiên cô rất cảm kích.

Cảnh Dật Thần ở bên cạnh cũng rất chăm chú lắng nghe, sau đó vung tay lên thưởng cho mỗi người một tháng tiền lương, làm chị Lan và chị Phương vui muốn xĩu.

Ban đầu hai người không có ý gì hết, chỉ là muốn chăm sóc Thượng Quan Ngưng, nhìn thấy cô sinh đứa nhỏ rất khó khăn, cho nên muốn đề ra phương pháp, dạy cô một vài bí quyết, vậy mà còn được thưởng tiền làm hai người càng thêm nghiêm túc.

Buổi tối, không chỉ Triệu Chiêu đến mà bà cụ Triệu cũng đến, trong phòng bệnh lập tức trở nên náo nhiệt.

Đến khi Tiểu Cảnh Duệ đói tỉnh mở to mắt đòi ăn thì mọi người đều rất kinh ngạc, bởi vì ai cũng cảm thấy bé không giống đứa nhỏ không đủ tháng.

Bà cụ Triệu sống đến từng tuổi này, trải qua nhiều chuyện hơn Thượng Quan Ngưng, bà hiểu rất rõ về trẻ nhỏ, cho nên vừa nhìn thấy Cảnh Duệ liền nói chắc chắn: “Đứa nhỏ này có phúc khí, bộ dạng rất rắn chắc, không khác đứa nhỏ đủ tháng cho lắm.”

Bà đã già rồi, cho nên rất thích trẻ con, huống chi Tiểu Cảnh Duệ còn là cháu nội của bà, nhìn thấy Duệ Duệ làm bà rất cao hứng cho nên vung tay thưởng tiền lì xì.

Trong lòng bà nghĩ, nếu con gái lớn còn sống thì tốt rồi, con gái có cháu, trở thành bà nội, không biết sẽ vui đến thế nào!

Đương nhiên Triệu Chiêu cũng nghĩ giống bà, hai mắt Triệu Chiêu hồng hồng, vui đến nỗi chảy nước mắt: “Nếu chị biết mình có cháu, chắc chắn sẽ rất vui mà khoe khoang khắp nơi, nào về tôi phải đi đốt nhang cho chị ấy, báo tin tức tốt cho chị ấy biết!”

Triệu Chiêu nhanh mồm nhanh miệng, lại xem Thượng Quan Ngưng là người nhà, không có cố kỵ nhiều như bà cụ Triệu, cho nên thuận miệng liền nói lời thật lòng.

Bà cụ Triệu cũng không ngăn cản Triệu Chiêu, hai mắt bà cũng ửng hồng.

Thượng Quan Ngưng biết, mọi người đều rất vui, bởi vì Triệu Tình mất, cho nên họ vui thay cho Triệu Tình.

Tuy cô chưa gặp mẹ chồng của mình, cũng không có tình cảm với bà, nhưng mà cô cũng cảm thấy mình nên đến trước mộ nói cho bà biết.

“Chờ con đủ tháng, con sẽ dẫn Cảnh Duệ đến trước mộ dập đầu với mẹ.”

Không chỉ đi thăm mộ Triệu Tình, cô còn muốn đi đến trước mộ của Hoàng Lập Ngữ, hai người phụ nữ mất sớm ấy, một người là mẹ chồng cô, một người là mẹ ruột cô, đều không thể nhìn thấy Tiểu Cảnh Duệ sinh ra, nghĩ đến liền khiến cô đau khổ.

Triệu Chiêu lập tức lau nước mắt, cười nói: “Không sao, không cần vội, chờ Duệ Duệ lớn chút nữa rồi đi cũng không muộn, đừng gây sức ép cho bản thân mà lại bị bệnh, vậy không được!”

Bà thấy Thượng Quan Ngưng bình an sinh Duệ Duệ, vui đến nỗi trẻ hơn vài tuổi, ngay cả lo lắng khi Triệu An An mất tích cũng biến mất không ít.

Nha đầu chết tiệt kia, lại không biết sống chết mà ra ngoài quậy phá, chờ đến khi nó trở về, xem bà có đánh gãy chân nó hay không! Sau này tuyệt đối không cho Triệu An An một đồng bạc nào! Bà phải cắt đứt tất cả kinh tế của Triệu An An, để cho nó không có tiền chạy đi đâu được!

Thượng Quan Ngưng sinh con mà còn không trở lại, đúng là cái đồ không có lương tâm!

Triệu Chiêu là người thoải mái, cho nên bà chỉ khổ sở một lát liền vui vẻ đùa giỡn Cảnh Duệ, bà ôm Cảnh Duệ không buông, ngay cả khi Cảnh Duệ ngủ cũng ôm, yêu thương không nói nên lời.

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy liền xúc động không thôi.

Triệu Chiêu chăm sóc Cảnh Duệ rất cẩn thận, hơn nữa còn rất thương yêu Cảnh Duệ, bà lại có kinh nghiệm nên làm Thượng Quan Ngưng cảm thấy mình rất thua kém.

Nhìn Triệu Chiêu có vẻ trẻ tuổi nhưng bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, Thượng Quan Ngưng sợ bà ôm Cảnh Duệ nhiều sẽ mệt cho nên khuyên bà một lúc lâu mới làm bà buông Cảnh Duệ ra, nằm ở giường bên cạnh nghỉ một lát.

Hôm nay, khi Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Triệu Chiêu, thật ra phản ứng đầu tiên chính là còn chưa tìm được Triệu An An.

Bây giờ cô cũng là mẹ, cho nên cô có thể hiểu được tâm tình của Triệu Chiêu.

Nếu một ngày nào đó Cảnh Duệ mất tích, chắn chắn cô sẽ khóc đến chết, cho nên cô thấy biểu hiện bây giờ của Triệu Chiêu rất bình tĩnh.

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhẹ giọng an ủi Triệu Chiêu: “Dì à, dì đừng lo lắng, chắc chắn An An sẽ không sao đâu. Chắc chắn Mộc Thanh sẽ tìm được An An, em ấy chỉ bướng bỉnh trốn đi mà thôi, chắc chắn không gặp nguy hiểm, nói không chừng bây giờ còn đang ung dung tự tại dạo chơi đó!”

Thượng Quan Ngưng cũng không xác định tình huống của Triệu An An, nhưng mà cô chỉ có thể nói như vậy, nếu không còn chưa tìm được Triệu An An thì người đàu tiên suy sụp đã là Triệu Chiêu.

Triệu Chiêu hiểu được ý tốt của cô, cho nên giọng điệu cũng thoải mái hơn: “Đứa nhỏ ngoan, dì không sao đâu, dì hiểu tính tình An An, nó bị dì nuông chiều đến hư rồi. Sau khi dì và ba nó ly hôn, dì luôn cảm thấy mình thiếu nợ nó, chuyện gì cũng nghe theo nó, sau đó nó bị bệnh, dì lại càng cưng chiều hơn, cho nên mới có thể nuôi thành tính cách không sợ trời không sợ đất như thế.”

Thượng Quan Ngưng nghe Triệu Chiêu nói vậy, hơi hơi sửng sốt, sau đó liền tin lời bà.

Thật tốt quá, An An không sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.