Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 496: Chương 496




Chương 497 – Cảnh Dật Nhiên chết

Ba chữ “Triệu An An”, làm Cảnh Dật Thần dao động, nhưng mà anh vẫn không buông súng xuống.

Vẻ mặt anh nghiêm nghị, giọng nói hờ hững, giọng điệu bình tĩnh: “Thì ra, mày là người bắt Triệu An An, tốt lắm, mày lại có thêm một lý do để chết.”

“Cảnh Dật Thần! Nếu mày giết tao, Triệu An An sẽ phải chôn cùng! Mày phải suy nghĩ cho rõ ràng!”

Cảnh Dật Nhiên cảnh giác, hắn sợ Cảnh Dật Thần không nghe rõ lời mình, cho nên không ngừng lặp lại: “Triệu An An đang nằm trong tay tao, tao không bỏ đói, cũng không động vào một ngón tay nó, không tin mày có thể gọi cho Triệu An An, hỏi tình huống của nó! Nếu bây giờ mày giết tao, tao cam đoan, Triệu An An không chỉ chết rất thảm mà còn bị lăng nhục đến chết!”

“Tao muốn sống, mày phải bảo đảm an toàn cho tao, phải rút hết người của mình, không được theo dõi tao, tao sẽ thả Triệu An An! Đây là điều kiện của tao, nếu mày còn muốn gặp lại em họ mày, tốt nhất nên làm theo lời tao!”

Vẻ mặt Cảnh Dật Thần không hề thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn Cảnh Dật Nhiên: “Mày không có tư cách bàn điều kiện với tao, tao nói, hôm nay là ngày cuối cùng mày sống ở thế giới này, mặc kệ thế nào, cũng không thay đổi!”

Cảnh Dật Nhiên vừa sợ vừa giận, nói bằng giọng điệu không thể nào tin nổi: “Chẳng lẽ mày không để ý đến sống chết của Triệu An An?! Tao chết thì nó cũng chết, mày làm sao ăn nói với dì mày!”

“Sống chết của Triệu An An có liên quan đến tao sao?” Khoé môi Cảnh Dật Thần lộ ra nụ cười châm biếm, trong giọng nói đều là khinh thường: “Là nó tự tìm đường chết, nếu tự nguyện trốn khỏi nhà thì bị người ta bắt cũng là xứng đáng, vì sao tao phải cứu một người ngu như vậy? Huống chi, chẳng phải nó chết thì vừa đúng lúc sao? Tất cả gia sản của Triệu gia đều thuộc về tao?”

Cảnh Dật Nhiên trừng lớn hai mắt, như là không quen Cảnh Dật Thần, còn vươn một ngón tay chỉ vào Cảnh Dật Thần nói “mày mày mày” nửa ngày, nhưng không nói thêm được một chữ nào nữa!

“Thật ra tao phải cám ơn mày, trước khi chết nói cho tao biết bí mật lớn như vậy, nếu không, tao còn không biết là ai bắt cái tai hoạ kia. Tốt lắm, thật bớt lo, tao không còn gánh nặng gì để không giết mày nữa, còn có thể mượn tay mày giết chết đồ vô dụng Triệu An An kia, đúng là lời mà! Sau này, cho dù Triệu Chiêu muốn tìm người báo thù, cũng không tìm tao. Cám ơn mày sắp chết còn nói cho tao chuyện vui như thế.”

Chuyện này, không chỉ làm Cảnh Dật Nhiên kinh ngạc, mà ngay cả Tiểu Lộc đứng bên cạnh cũng sợ hãi, cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ, chắc chắn Cảnh Dật Thần có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà cô lại không tìm ra rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào!

Tuy Cảnh Dật Thần không có đối xử với Triệu An An tốt như Thượng Quan Ngưng, nhưng mà Triệu An An là em họ duy nhất của hắn, hắn vẫn rất chăm sóc cô, năm trước Triệu An An phát bệnh, hắn còn lo lắng chạy đi liên hệ bác sĩ cho cô, hắn rất quan tâm Triệu An An, đối xử không khác gì em gái ruột, sao đột nhiên lại trở nên hờ hững như vậy!

“Cảnh Dật Thần, mày điên rồi!” Cảnh Dật Nhiên tức giận rống lên.

Tại sao có thể như vậy, không có khả năng, không thể nào! Cảnh Dật Thần phải rất xem trọng Triệu An An mới đúng, sao hắn có thể trơ mắt nhìn Triệu An An đi vào đường chết!

Cả người Cảnh Dật Nhiên đều run rẩy!

Con bài cuối cùng mà hắn chưa lật, cũng mất đi hiệu lực rồi!

Từ khi nào Cảnh Dật Thần đã bắt đầu ác độc như vậy?!

Hắn thà rằng buông tha cho quyền thừa kế, buông tha cổ phần tập đoàn Cảnh Thịnh, buông tha em họ Triệu An An, cũng muốn giết hắn?!

Chẳng lẽ, hôm nay hắn thật sự phải chết sao?

Nhưng mà, hắn tốn nhiều công sức như vậy, làm hại Thượng Quan Ngưng sinh non, hại Tiểu Lộc bị đuổi, cũng không lấy được cổ phần và quyền thừa kế mà hắn mong muốn, ngược lại còn kéo cả mạng sống của mình vào!

Hắn không cam lòng!

Chết cũng không cam lòng!

Trong không khí tràn ngập hơi thở chết chóc, giống như ngay sau đó, súng trong tay Cảnh Dật Thần sẽ hoạt động, viên đạn sẽ bắn ra, còn Cảnh Dật Nhiên hắn thì mất mạng.

Sắc mặt Cảnh Dật Nhiên tái nhợt như tờ giấy, cảm giác này mang đến sự dày vò và sợ hãi, làm hắn cảm thấy hít thở không thông.

Chờ đợi, vừa dài vừa đau đớn, mà chờ đợi cái chết, là phóng đại mỗi giây đau khổ, kéo dài vô tận.

Thậm chí Cảnh Dật Nhiên còn cảm thấy, miệng vết thương trên người mình, máu đang chảy ra ngoài với tốc độ nhanh hơn, hắn mất máu nhiều và nghiêm trọng hơn, và hình như miệng vết thương vừa khép lại cũng bắt đầu nứt ra rồi.

Có thể không cần Cảnh Dật Thần phải nổ súng, hắn sẽ chảy máu đến chết.

Không biết bao lâu, hình như thời gian đã mất đi ý nghĩa trong sinh mạng hắn rồi, có lẽ chỉ ngắn ngủi vài phút, có lẽ rất lâu, Cảnh Dật Nhiên đã không cảm nhận được nữa rồi.

Tiêu cự trong mắt hắn ngày càng mơ hồ, trong mơ hồ, hắn nhìn thấy một viên đạn hướng đến ấn đường mình.

Ngay sau đó, ấn đường hắn bị bắn trúng, đau đớn chôn vùi cả người hắn, cảm giác nóng bỏng và gay gắt huỷ diệt ý thức hắn.

Tiếng sấm đinh tai nhức óc che dấu tiếng vang của súng, nhưng không che giấu được hơi thử chết chóc và mùi máu trong không khí.

Cảnh Dật Thần thu súng lại, đứng yên, chờ cho tim Cảnh Dật Nhiên dừng đập.

Vài phút sau, Cảnh Dật Nhiên đã không còn thở nữa, Cảnh Dật Thần thu lại ánh mắt từ trên gương mặt tuấn mỹ tái nhợt của Cảnh Dật Thần, nhìn mưa gió bên ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói với Tiểu Lộc cũng trắng bệch đứng bên cạnh: “Angel, cô không còn nợ Cảnh gia nữa, Cảnh gia cũng không thiếu nợ cô, tôi thay mặc ba truyền đạt lại lời của ông, từ hôm nay trở đi, cô phải rời khỏi A thị, rời khỏi quốc gia này, sinh thời, không được trở lại nữa!”

Cả người Tiểu Lộc chấn động, chậm rãi đứng lên, giọng nói khô khốc: “Angel nghe lệnh.”

Cảnh Dật Thần nghe thấy lời cô, thản nhiên nhìn cô một cái rồi xoay người bước đi ra ngoài.

Bên ngoài biệt thự, mưa to tầm tã, tiếng sấm đầy trời, cuồng phong tàn sát bừa bãi, tất cả cây cối trong hoa viên đều bị quật ngã, cảnh tượng rất hỗn loạn.

Bóng dáng cao ngất của Cảnh Dật Thần dần dần chôn vùi giữa cuồng phong bão táp, cả người ướt đẫm, nhưng bước chân anh vẫn vững vàng như trước, kiên định đi trong màn mưa.

A Hổ ở trong xe nhìn thấy Cảnh Dật Thần đi ra khỏi biệt thự, lập tức mở cửa xe, cầm dù chạy đến bên anh.

“Thiếu gia, mưa rất lớn, đừng để bị cảm lạnh!”

Cảnh Dật Thần thản nhiên nói: “Đừng lo, lên xe, về nhà.”

Đi đến bên cạnh xe, còn chưa ngồi vào, di động trong túi Cảnh Dật Thần liền vang lên.

Anh không lập tức ngồi vào xe mà là sốt ruột lấy điện thoại ra, ấn xuống đặt bên tai.

Trong di động truyền đến tiếng kêu hưng phấn: “Thiếu gia, đã an bày ổn thoả cho biểu tiểu thư, không có bị thương, chỉ là đói đến hôn mê, bác sĩ Mộc đang truyền dịch cho biểu tiểu thư!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.