Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 499: Chương 499




Chương 500 ái ngươi, là ta sâu nhất chấp niệm

Ở biệt thự nhỏ ở Anh quốc, ở giữa phòng ngủ, trên chiếc giường màu tím nhạt, có một người phụ nữ đang hôn mê, trên cổ tay người phụ nữ đó đang được cắm ống tiên tinh tế, dịch dinh dưỡng theo ống tiêm, tiến vào mạch máu của cô, tẩm bổ thân thể của cô.

Đêm mùa xuân ở Anh quốc có chút lạnh, có chút buốt, Mộc Thanh đã quen với thành phố A cho nên giờ có chút không thoải mái.

Cậu đã không thoải mái thời một gian rất lâu, tất cả mọi thứ ở Anh quốc đều đem đến cho cậu cảm giác không thoải mái.

Cậu không thích Anh quốc, cậu chỉ thích thành phố A, nơi mà cậu sinh ra.

Nhưng hôm nay không khoẻ và không vui đều trở thành hư không, đơn giản là bởi vì người phụ nữ trên giường rốt cuộc cũng trở về bên cậu.

Mộc Thanh nhẹ nhàng kéo chăn lên cô cô, bao bọc cô lại, để cho cô không bị cảm lạnh.

Người phụ nữ Trên giường, và người phụ nữ trong trí nhớ của anh có chút không giống nhau, cô giờ đã gầy đi một vòng, chiếc cằn có chút mượt mà bây giờ đã trở nên nhòn nhọn, xương quai xanh càng thêm rõ ràng, càng thêm gợi cảm, hơn nữa bởi vì thời gian dài không thấy ánh mặt trời, cho nên làn da cô càng thêm trắng nõn như ngọc, làm cô thoạt nhìn có vài phần đẹp đẽ.

Mộc Thanh thậm chí không dám chợp mắt, cậu sợ chính bản thân mình đang nằm mơ, mà một khi tỉnh lại, thì người phụ nữ cậu luôn mong nhớ sẽ biến mất không thấy, cậu sẽ lại lâm vào sự thống khổ dày vò.

Thế gian này, có một loại tình yêu cố chấp.

Loại tình yêu này, xâm nhập vào cốt tủy, mỗi một đàn ông khi rơi vào lưới tình đều rất khó thoát khỏi.

Mặc kệ người phụ nữ này đã từng làm cái gì, mặc kệ cô ấy có bao nhiêu tùy hứng, mặc kệ cô ấy muốn thoát đi bao nhiêu, Mộc Thanh đều có thể tha thứ.

Cậu yêu, bất kể được mất, bất kể có được hồi báo hay không, không để bụng thời gian trôi đi, mặc kệ qua đi bao lâu, cậu vẫn yêu cô như cũ, yêu không thể kìm chế.

Bọn họ cả đời có lẽ sẽ không oanh oanh liệt liệt, có lẽ sẽ có rất nhiều gập ghềnh, cãi nhau, đấu võ mồm, giận dỗi, rời nhà trốn đi……

Giống như mọi người thường khác, anh và Triệu An An là một đôi vợ chồng bình thường.

Điều duy nhất không thể đó là Triệu An An có khả năng sẽ rời khỏi cậu, đi đến một thế giới khác mà cậu không tìm được.

Có lẽ, đây là nguyên nhân mà cậu phá lệ bao dung Triệu An An.

Đó chính là nguyên nhân mà cậu có thể chịu đựng được sở thích tùy hứng của Triệu An An, chỉ có khi cậu quá yêu cô và để ý cô nên mới vậy!

Mộc Thanh đã gặp qua không ít nữ nhân, mặc quần áo cũng có mà không có mặc quần áo cũng có, ưu nhã có, gợi cảm có, nhưng cậu ở bên bọn họ thì lại không hề có cảm giác hạnh phúc tự tại như ở bên Triệu An An.

Không phải người phụ nữ khác không tốt, mà là cậu chỉ cảm thấy Triệu An An tốt.

Có người hỏi cậu là rốt cuộc cậu đã yêu Triệu An An ở điểm nào, Mộc Thanh quả thật là nói không nên lời, chính cậu cũng không biết rốt cuộc là mình yêu Triệu An An ở điểm nào, cậu chỉ đơn thuần là thích cô, không quan hệ đến tính cách hay dung mạo.

Bọn họ yêu nhau vào những năm tháng ngây thơ xanh miết nhất, ở lúc tình yêu bùng cháy lại nhanh chóng tách ra, cái loại cảm giác bị áp lực suốt mười năm, không có nửa phần tiêu tán, mà là đang không ngừng gia tăng.

Cậu cho rằng chính mình không như vậy, cậu cho rằng bản thân mình có thể quên được cô, nhưng lại là hoàn toàn trái ngược, cậu lại cứ thế mà yêu cô suốt mười năm.

Nga, không, hiện tại đã là mười một năm!

Nếu không phải phát sinh việc này ở trên người hắn, Mộc Thanh nhất định sẽ không tin tưởng, một người đàn ông có thể yêu một người phụ nữ lâu như vậy.

Duyên phận, trời đã định.

Mộc Thanh cảm thấy, quả thật nếu cậu cùng người phụ nữ khác kết hôn cũng có thể, dù sao cũng tạm chấp suốt cả đời, tính cách cậu hảo, không phải là loại người luôn thích bắt bẻ, tìm một người phụ nữ có tính cách tốt, coi như em gái, sinh một đứa con, hai chữ An An cũng dần dần mà đi qua đời anh.

Nhưng nếu cậu gặp được Triệu An An, nếu cậu vẫn yêu thì cậu sẽ không nghĩ tạm chấp nhận người khác.

Cả đời cậu đều ở dựa theo quy tắc để tồn tại, dựa theo lời ông nội Mộc định hướng, một bước cũng không làm trái, một bước cũng không làm trái.

Từ trong xương cốt cậu là một người có khuôn phép, cậu không có tố chất tinh thần thép như acảnh Dật Thần mà có thể làm lơ phép tắc và đạo đức, cậu rất để ý đến người nhà, đối với trọng trách của chính mình lại còn có trách nhiệm.

Chính là, đã qua nửa năm, tư tưởng của Mộc Thanh đã xảy ra sự biến hóa long trời lở đất.

Cậu muốn bước khỏi khuôn khổ!

Cậu muốn dựa theo ý thích của chính mình để sống một lần!

Cả đời này anh cái gì cũng không thiếu, không thiếu tiền, không thiếu vinh quang, không thiếu tình yêu, những thứ nên có, anh đều có tất cả.

Cậu chỉ thiếu một cái chính là người phụ nữ mình yêu mà thôi.

Cậu có khát vọng truy tìm tình yêu đích thực!

Triệu An An không phải không muốn cùng cậu kết hôn sao? Vậy thì không kết, cậu chỉ cần có thể mỗi ngày đều có thể ở bên cô cho đến hết cuộc đời, chỉ cần cô vui vẻ là anh cũng sẽ vui vẻ.

Mặc kệ mai sau có ra sao, mặc kệ ung thư gì đó.

Cậu muốn mang theo Triệu An An đi khắp thế giới, hắn muốn sống cùng cô.

Mộc Thanh trong lòng kích động mà lại khẩn trương, cậu một lần rồi lại một lần bắt mạch cho Triệu An An, như chỉ sợ thân thể cô có cái gì đó không ổn.

Còn tốt, trừ việc không ăn cơm nên thân thể suy yếu đi, thì thân thể cô vẫn khỏe, ngay mai là có thể tỉnh lại.

Mộc Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút khô khốc của Triệu An An.

Môi của cô vẫn còn như trong trí nhớ của cậu, ôn nhuận, mềm mại, chỉ là hơi thô ráp hơn trước kia một chút, bởi vì đã một thời gian dài cô chưa uống nước.

Hơi thở quen thuộc làm cho Mộc Thanh trong nháy mắt liền rơi lệ.

Cậu đau lòng, thương tiếc, tràn ngập tình yêu mà hôn lấy cánh mội dễ chịu của Triệu An An, làm cánh môi của cô một lần nữa trở nên tươi đẹp mà no đủ.

Nước mắt cậu rơi lên trên má Triệu An An, theo gương mặt của cô mà chảy xuống, thoạt nhìn giống như cô khóc.

Một lúc lâu sau, Mộc Thanh mới dừng lại.

Cậu dùng cái trán của chính mình cọ và cái trán của Triệu An An, đôi tay vuốt ve khuôn mặt gầy gò của cô, cảm thụ được độ ấm của cô mà lòng như nổi trống.

An An, bảo bối, Anh tìm em đã rất lâu!

Em có biết anh vẫn luôn tìm kiếm em ngày đêm không? Em có biết anh ngày đêm đều luôn nghĩ về em hay không? Anh nhớ em đến phát điên rôi!

Sao em có thể nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm rời khỏi anh!

Trên thế giới này, không còn có thể yêu em bằng anh, An An!

Em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh, em về sau sẽ chạy không thoát đâu! Cuộc đời này đã chủ định em là người của anh, là vợ của anh, anh biết em cũng yêu anh, anh biết tất cả!

Ngày mai, khi em tỉnh lại nhìn thấy anh ở bên cạnh, có phải em sẽ rất vui không?

Gơn một trăm ngày này em có nhớ đến anh hay không?

Khẳng định là em cũng nhớ anh, em khẳng định vẫn luôn chờ đợi anh tới tìm em, đúng là đồ con heo.

Thật sự rất khó nhìn, đây là con heo xấu nhất thế giới, nhưng anh lại rất thích! Nhìn thấy con heo này anh rất vui vẻ!

Em có thể khóc, có thể nháo, có thể làm nũng, có thể tức giận, anh chỉ cần em đừng rời khỏi anh là được!

Không có em, anh không thể thấy phương hướng, không có em, anh có nhiều tiền cũng không có ích lợi gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.