Chương 666 ác mộng (2)
Triệu An An ngày thường là một người ngủ rất tốt, rất ít khi nằm mơ, nhưng một khi nằm mơ, thì nhất định lại tái phát mộng, hơn nữa mỗi lần mơ đều có cảnh tượng tương tự, chân thật đến nỗi làm cô cảm thấy sợ hãi.
Rất nhiều lúc, mơ còn có thể phản ánh một số tình trạng của tâm lý, có thể phản ánh suy nghĩ của một người, còn có một loại tâm trạng nhớ nhung, đó có thể gọi là tình trang của một con người khỏe mạnh. Nếu một người không ngừng mơ thấy chính mình từ trên vách núi té xuống, cũng không phải nói người này sự nghiệp sẽ đi xuống dốc, mà là phản ánh việc trái tim người này xuất hiện vấn đề, cần phải đi tìm bác sĩ trị liệu.
Đơn giản nhất dễ hiểu nhất của việc cảnh trong mơ phản ánh hiện thực chính là, nếu ngủ khi chân không đắp chăn để lộ bên ngoài thì cảnh trong mơ sẽ thấy mình ở trong nước lạnh, hoặc là mơ thấy mình không đeo giày mà ra cửa.
Đương nhiên, không phải giấc mộng nào cũng có ý nghĩa thực tế, có ngươi mơ thấy mình nhặt được kim bảo, ngày mai lại không hề nhặt được kim bảo, loại tình huống này, giống nhau đến điên rồi.
Nhưng trợc giác của Triệu An An lại cảm thấy, giấc mộng của cô, chính là phản ứng của tình trạng sức khỏe của thân thể mình, bệnh tình của cô rất có khả năng sẽ tái phát!
Đây mới là nguyên nhân mà trước sau cô không hề chịu gả cho Mộc Thanh.
Giấc mộng kia cô đã mơ rất nhiều lần, mọi chi tiết đều nhớ rõ ràng rành mạch, cho nên đối với thời điểm sống chết cô đã rất thản nhiên.
Cô chưa từng nói qua với ai về giâdc mộng kia, bởi vì cô không dám.
Cô sợ chính mình nói ra, thì Triệu Chiêu và Triệu phất đều sẽ hàng đêm thay cô lo lắng hãi hùng.
Dù sao cô cũng tới bệnh viện để làm kiểm tra định kì, nếu một khi tái phát thì cô rất nhanh có thể phát hiện ra, sau đó liền tiến hành trị liệu.
Cô quả thật là muốn cho Mộc Thanh quên cô đu, chứ không phải kết hôn với cậu rồi sau này sẽ chết đi, để lại cậu một mình thống khổ.
Nếu cô đã chết, người thống khổ nhất có lẽ không phải Triệu Chiêu, cũng không phải Triệu Phất, mà chính là Mộc Thanh.
Sau khi dì Triệu Tình của cô chết, người thống khổ nhất không phải người làm mẹ như Triệu Phất, cũng không phải em gái ruột Triệu Chiêu, mà là người làm chồng như Cảnh Trung Tu.
Cảnh Trung Tu đã từng có một lần tinh thần sa sút rất lâu, nếu không phải còn có đứa con trai như Cảnh Dật Thần thì ông có khi sẽ làm điều gì đó ngốc nghếch.
Cho đến ngày hôm nay, ông cũng không có thích người phụ nữ khác, trong lòng ông chỉ có một mình dì Triệu Tình, cho dù là phải bất đắc dĩ cưới Chương Dung, nhưng ông cũng chưa từng để mắt đến bà ta.
Ở trong lòng dượng, chỉ có dì mới là vợ của ông ấy.
Triệu Chiêu đã từng nói qua, bà ấy hiện tại sở dĩ không hận Cảnh Trung Tu, là bởi vì Triệu tình chết thì ông ấy đã là một người đau khổ nhất rồi, ông ấy dùng cuộc sống của mình cả đời cô độc để chứng minh tình yêu đối với Triệu Tình.
Triệu Tình đã chết, Triệu Phất tuy rằng cũng thống khổ rất lâu, nhưng hiện tại bà đã sớm mất đi sự thống khổ khi mất con gái, chỉ còn duy nhất Cảnh Trung Tu vẫn luôn sống trong quá khứ, chưa bao giờ đi ra, mà ông căn bản cũng không muốn đi ra.
Triệu An An không biết Mộc Thanh có thâm tình mà si tình giống như Cảnh Trung Tu hay không, không biết rằng sau khi mình chết, cậu có không chịu cưới người phụ nữ khác không, nhưng cô biết, người thống khổ nhất nhất định là Mộc Thanh.
Cô không hy vọng Mộc Thanh giống Cảnh Trung Tu, cả đời đều cô đơn một mình, yên lặng chấp nhận tang thương của vợ, cô hy vọng Mộc Thanh sẽ hạnh phúc.
Dì nếu biết dượng vì mình mà sống thống khổ như vậy, chỉ sợ cũng sẽ đau lòng không thôi.
Phòng khách mang một mảnh tĩnh mịch, không biết qua bao lâu, Triệu An An mới dùng giọng nói khô khốc nói: “Bà ngoại, con sẽ không gả cho Mộc Thanh, về sau cũng sẽ không cùng anh ta có bất luận có liên quan gì, bà yên tâm.”
Triệu lão phu nhân sao có thể yên tâm, lời này Triệu An An không biết đã thề nói qua không biết bao nhiêu lần, nhưng cô căn bản lại không thể buông tay!
Đừng nhìn một bộ dạng tê tâm liệt phế hôm nay,bộ dạng ân đoạn nghĩa tuyệt kiên định, ngày mai chỉ cần Mộc Thanh có cái chuyện gì, cô khẳng định còn gấp hơn bất cứ ai!
Triệu lão phu nhân đau đầu không thôi, bà hiện tại cuối cùng cũng rõ dụng tâm của Thượng Quan Ngưng.
Không bức Triệu An An, con bé sẽ vĩnh viễn hãm mình ở cái vòng luẩn quẩn kia mà không ra được!
Hy vọng kế sách của Thượng Quan Ngưng có hiệu quả, bằng không tất cả đều đổ vỡ.
Thượng Quan Ngưng giao cho bà và Triệu Chiêu nhiệm vụ chính là phải luôn không ngừng bức An Anấy và Mộc Thanh phân rõ giới hạn, đem An An bức đến góc tường, lui không thể lui.
Tuy rằng làm như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng việc này cũng chỉ làm cho Triệu An An khổ sở mấy ngày mà thôi, cũng sẽ không làm cô bị thương, lăn lộn cô, làm cho cô ấy hiểu rõ tâm ý của chính mình cũng tốt.
Triệu lão phu nhânở trong lòng thở dài, trên mặt lại không có biểu tình gì, sau đó cũng không nhìn Triệu An An, cố ý tự mình đi lên lầu nghỉ ngơi.
Triệu Chiêu cũng không nói chuyện, bà ấy hiểu rõ tình tình của con gái quật cường cố chấp, con gái bà có một mái ưu điểm rất lớn, đó chính là cái bệnh hay quên rất nặng. Hôm nay có thể khó chịu muốn chết đi sống lại, nhưng ngày mai khẳng định sẽ quên rất nhanh mà phấn chấn hoạt bát.
Cô lắc đầu, con gái có tính tình rất giống bản thân bà, rất khó bỏ.
Phòng khách xa hoa rộng mở, rất nhanh chỉ còn lại một mình Triệu An An, cô đứng trong chốc lát, ánh mắt mờ mịt mà vô thố, như là một con sơn dương lạc đường, không biết nên đi tới giao lộ nào.
Cô rất hy vọng có thể có người tới giúp mình một phen, giúp cô chỉ xem cô nên đi hướng nào.
Triệu An An rất khó chịu, nhưng lại sẽ không giống như người khác mà người lăn lộn bản thân, cô trở lại phòng ngủ của mình, nguyên tưởng rằng sẽ mất ngủ, không nghĩ tới cô vẫn ngủ giống như heo, nằm mơ cũng không hề có một cái nào.
Trong giấc ngủ Triệu An An cũng không biết, đã sớm có người giúp cô lựa chọn một hướng đi, hơn nữa đang tận hết sức lực, liên hợp với mọi người, đẩy cô đi lên trên con đường kia.
Tuy rằng giúp cô gánh vác nguy hiểm rất lớn, con đường kia có,rất nhiều nguy hieem, cũng có áp lực rất lớn, nhưng là không thể nghi ngờ, con đường này, đối với Triệu An An mà nói, là có lợi nhất.
……
Bóng đêm thâm trầm, anh đèn lộng lẫy.
Trong phòng giải phẫu của bệnb viện Mộc thị, đèn đuốc sáng trưng, chữ “Giải phẫu” đã sáng ước chừng được khoảng bốn giờ.
Mộc Thanh hôm nay không đi tham gia tiệc mừng trăm ngày tuổi quả thật là bởi vì phải làm phẫu thuật, Mộc Vấn Sinh một chút cũng không có nói dối.
Nếu là các loại hình giải phẫu khác thì cậu khẳng định sẽ đẩy cho người khác, Cảnh Duệ tròn trăm ngày tuổi, đời này chỉ có thể có một lần, sao hắn có thể không đi!
Nhưng người tới làm phẫu thuật là Cảnh Dật Nhiên, hơn nữa hắn lại đang gặp tình hình nguy hiểm, cuộc giải phẫu rât khó.
Mộc Thanh tức muốn chết, hận không thể mặc kệ ném Cảnh Dật Nhiên trên bàn phẫu thuật.
Đương nhiên, việc này cũng chỉ có thể ngẫm mà thôi, cậu khẳng định không thể để Cảnh Dật Nhiên ở chỗ này, tùy ý để tình hình của hắn tiếp tục chuyển biến xấu đi.
Cảnh Dật Nhiên ngày hôm qua bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, hơn nữa hôn mê suốt sáu tiếng đồng hồ, lúc sau tỉnh lại liền đau đầu khó nhịn.
Càng tức chết đó chính là, hắn bị mù!