Mặt trời dần dần lặn xuống, ánh sáng chiều tà hoàn toàn biến mấy trong đêm tối. Đám người áo đen xông vào biệt thự đều không tiếng động mà ngã xuống.
Toàn bộ quá trình, ngay cả một chút âm thanh phát ra cucng không có, mấy chục người đã mất mạng.
Loại phương thức tử vong này làm người ở bên ngoài viết thự đều sợ hãi.
Có người đã bắt đầu muốn rút lui, dù sao tiền đã lất đượ một nửa nhi, không cần một nửua kia nữa, chứ cứ mơ hồ như vậy mà mất mạng thì không ổn.
Bọn họ đều sống ở vết đao là không sai, nhưng bọn họ vẫn rất quý trọng mạng của mình.
Huống chi, mấy ngày nay các huynh đệ đều ở thịnh truyền, người chủ cũ thuê bọn họ cũng đã chết, bọn họ cho dù hoàn thành nhiệm vụ cũng không thể lấy nốt được nửa só tiền còn lại.
Người bọn họ muốn giết chính là Cảnh Trung Tu!
Người này ở thành phố A uy danh hiển hách, sớm đã là nhân vậy như ngôi sao sáng, mỗi năm đều có người bởi vì mơ ước tqfi sản Cảnh gia mà thông qua các loại con đường để ám sát Cảnh Trung Tu, bọn họ tất cả đều đã chết, một người sống cũng không có.
Lúc này đây, nếu không phải chủ cũ trả tiền thật sự quá nhiều, làm bọn họ không thể cự tuyệt, thì bọn họ nào dám đến nơi này tìm cái chết!
Hơn nữa người chủ cũ thuê không phải là mười tám người, mà là ngàn trăm!
Tất cả mọi người đều cảm thấy, nhiều người vây công như vậy khẳng định có thể đục nước béo cò, cho dù nhiệm vụ thất bại, bọn họ cũng đã lấy được một số tiền lớn, cho dù nhiệm vụ nhìn như nguy hiểm nhưng kì thật rất nhẹ ngàng!
Mấy cái quen biết hắc y nhân hơi hơi một thương lượng, liền quyết định lui lại.
Không có người nguyện ý thế một cái chưa bao giờ gặp mặt người xa lạ bán mạng, bọn họ đều là một đám lưu manh mà thôi, khác hẳn với sát thủ, nhóm sát thủ khi tiếp nhận nhiệm vui đều đem toàn lực hoàn thành, tuyệt đối không có chuyện rút lui.
Những người bọn họ cầm tiền của chủ cũ trốn chạy, quả thật rất hay sảy racchuyện này. Chẳng qua, nếu thật sự làm như vậy, ngày sau rất khó lăn lộn trong giới, tên lưu manh cũng có danh dự của một kẻ lưu manh.
Nhóm đầu tiên nhát gan lui lại, có mười mấy người, bọn họ thừa dịp bóng đêm, nhanh chóng rời khỏi biệt thự của Hoàng Lập Hàm.
Nhưng mà, hai phút sau, có một người cả người toàn là máu chạy thoát trở về.
“Bọn họ đều là ác ma! Giết người không chớp mắt! Một phút đồng hồ, mười sáu người đều chết roàn bộ! Chỉ có một mình tôi chạy thoát trở về! Chúng ta đã bị vây quanh, đi ra ngoài chính là đường chết!”
Tất cả mọi người đem tiếng la của hắn nghe rõ ràng dành mạch, tất cả mọi người đều thấy sống lưng phát lạnh, cả người rét run!
Có thể bị Dương Mộc Yên tìm tới tham dự hành động ám sát, tất cả đều tương đối có danh tiếng, đều là chút tàn nhẫn độc ác, ngày thường giết người cướp của đều không thiếu.
Nhưng mà, người như vậy nháy mắt giết chết mười sáu người! Mà bọn họ hoàn toàn không có nghe được một chút âm thanh gì!
Chỉ có duy nhất trốn một người trốn được trở về, cũng đã bị dọa phá gan, run run rẩy rẩy ngã trên mặt đất, chết ngất.
Đám người bọn họ ngày thường không có chuyện ác nào là không làm, chỉ có bị người khác gọi là “Ác ma”, làm gì có chuyện gọi người khác là ác ma?
Có thể thấy được đối phương rốt cuộc là có bao nhiêu lãnh khốc tàn nhẫn!
Biệt thự không có một tia ánh sáng, Cảnh Trung Tu ôm Cảnh Duệ, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn trường hợp quỷ dị an tĩnh bên ngoài không khỏi cười dạy đứa cháu nhỏ:
“Duệ Duệ, thấy sao? Chiêu này gọi là lớn tiếng doạ người, những người này đều bỏ mạng, chỉ khi ác hơn bọn hắn thì mới trấn áp được bọn hắn. Cái tên tiểu tử kia chạy ra được còn tưởng rằng chính mình mạng lớn nên mới có thể chốn thoát, hắn căn bản là không biết, là ta cố ý cho người thả hắn chạy, bằng không thì ai mật báo cho đám ngu ngốc này, nói cho bọn họ biết ông nọi con rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại đâu!”
Cảnh Duệ cái hiểu cái không nhìn Cảnh Trung Tu, ông nội hôm nay làm cho bé có cảm giác không giống nhau đâu!
Hoàng Lập Hàm đứng ở bên cạnh Cảnh Trung Tu, đã vô lực phun trào.
Người của Cảnh gia đều giáo dục với phương thức đặc biết như vậy sao?
Cảnh Duệ mới chỉ là một đứa trẻ con, sao lại dạy nó giết người xớm như vậy chứ! Như vậy sẽ dạy hư cháu!
Người làm ông nội như Cảnh Trung Tu rất lợi hại là không sai, nhưng kĩ năng dạy dỗ trẻ nhỏ của ông quả thật không cao minh a!
Hắn hiện tại cuối cùng cũng đã biết, vì cái gì mà Cảnh Dật Thần từ nhỏ đến lớn đều có dáng vẻ lạnh như băng, không thích nói chuyện, cũng không có cảm tình gì, đối với việc giết người lại rất quen thuộc!
Có một người cha như vậy, Cảnh Dật Thần muốn thiện lương hoạt bát một chút, cũng rất khó khăn!
Cảnh Trung Tu trực tiếp làm lơ ánh mắt bất mãn của Hoàng Lập Hàm, hôn hôn khuôn mặt nhỏ bóng loáng non mềm của,cháu trai, khen bé nói: “Duệ Duệ xem ra một chút cũng không sợ tối, không bật đèn con cũng nghe lời như vậy, thật ngoan! Con xem, bên ngoài đã có nhiều người chết như vậy, con có phải cũng cảm thấy ông nội làm rất tốt hay không? Con cháu của Cảnh gia không giống người khác, con về sau có thể đánh bại mọi người! Duệ Duệ là đứa cháu thông minh nhất, so với cha của con còn thông minh hơn, về sau Cảnh gia tất cả đều giao cho con!”
Đấy, nói nói, lại bắt đầu!
Hoàng Lập Hàm dở khóc dở cười lắc đầu.
Ông vừa rồi đều suýt bị hù chết, chỗ biệt thự này thoạt nhìn có hơn một ngàn người vây quanh, sau đó không ngừng có người trèo tường vào trong, tay bọn họ mỗi ngày đều cầm súng, mặt như hung thần ác sát, loại trường hợp này thật quá mạo hiểm!
Mấu chốt là, chính ông bị những người đó giết cũng không quan trọng, còn Cảnh Duệ không thể xảy ra chuyện gì a!
Hoàng Lập Hàm đối với Cảnh Duệ rất yêu thương, một chút cũng không kém Cảnh Trung Tu, ông vô luận như thế nào đều phải bảo vệ Cảnh Duệ, để bé bình bình an an lớn lên.
Không nghĩ tới, Cảnh Trung Tu sớm đã có chuẩn bị, căn bản là không ai xông lên lầu hai, bọn họ từ đầu đến cuối đều rất an toàn.
Đã chết nhiều người như vậy, Hoàng Lập Hàm sắc mặt đều có chút trắng bệch, nếu không phải ông đi theo Cảnh Trung Tu nhìn thấy qua hai lần ông ấy ngoan tuyệt, thì lúc này nhìn đến chết nhiều người như vậy, thì sẽ trực tiếp ngất xỉu đi!
Ông là người thừnh thật từ trong sương cốt, cả đời này con gà cũng chưa giết qua, huống chi là người!
Đương nhiên, ông là người thành thật không phải là người tốt, những người đó xông vào biệt thụe ông, chết chưa hết tội, ông cũng không có sự đồng tình.
Những người đó nếu bất tử, như vậy người chết là ba người bọn họ.
Cho nên Hoàng Lập Hàm đồng ý với cách làm của Cảnh Trung Tu.
Mà Cảnh Trung Tu còn ở tiếp tục dạy dỗ Cảnh Duệ: “Duệ Duệ, ông nọi lại dạy con một chiêu, đối đãi địch nhân, vĩnh viễn không thể nhân từ nương tay! Nên giết thì phải giết, điểm này, cha con làm còn tốt hơn ông nhiều. Nếu tâm của ta đủ tàn nhẫn thì hiện tại bà nội của con vẫn còn sống, bà ấy thích trẻ con như vậy, khẳng định sẽ rất yêu thương con.”
Cảnh Dật Thần nội tâm còn lãnh khốc hơn cả ông, lãnh khốc đến nỗi em trai ruột Cảnh Dật Nhiên cũng có thể giết. Căn bản là mặc kệ quan hệ huyết thống.
Cảnh Trung Tu ngữ khí hơi hơi có chút thương cảm, Triệu Tình chết là nỗi đau vĩnh biễn của ông, trước kia còn không dám đụng vào, nhưng hiện giừo lạo có thể thả lỏng nói với Cảnh Duệ.