Chương 89: Dùng làm vũ khí sử dụng.
Thượng Quan Chinh ngồi trong phòng sách, nhìn điện thoại không chút khách khí bị cắt đứt, vừa sợ vừa giận, uy nghiêm trên mặt dập kín sương lạnh.
Ông đường đường là phó một Phó thị trưởng, lại bị uy hiếp!
Nói ông bán nữ cầu vinh, Thượng Quan Ngưng là con gái ông, giúp ông lấy công ty trở về, chẳng lẽ không nên sao!
Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ hiện giờ đã phát triển lớn mạnh, hằng năm con số lợi nhuận đều hơn một tỷ, ông chiếm năm mươi phần trăm cổ phần Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ, như thế nào trơ mắt nhìn nó phá sản!
Không biết người đàn ông nghe điện thoại rốt cuộc là ai, giọng điệu thế nhưng cuồng vọng như vậy, có thể khiến ông rời khỏi giới chính trị!
Thượng Quan Chinh không phải quá sợ, ông ở ngoài đời lăn lộn nhiều năm như vậy, hạng người gì mà chưa gặp qua. Lại bị một người ngạo mạn như thế đe dọa, đã thật lâu ông chưa bao giờ gặp rồi!
Con gái ông giỏi, đem cả chuyện trong nhà mình ra nói cho một người ngoài, đồ ăn cây táo, rào cây sung, là trước kia ông quá nuông chiều cô, mới có thể làm cho cô càng ngày càng hư không thể tưởng tượng nổi!
Thượng Quan Chinh nghi ngờ, người đàn ông nghe điện thoại hôm nay hẳn là người mà bọn họ đã gặp ở trên bãi biển thành phố N, người kia lúc đó rất tự cao, căn bản không để đoàn người bọn họ vào trong mắt.
Cũng không biết rốt cuộc đó là người như thế nào, nhưng cho dù người đó là ai, đều phải làm Thượng Quan Ngưng cùng người đó tách ra mới được, ông tuyệt đối không cho phép con gái mình cùng người khốn nạn như vậy quấn lấy nhau không đem trưởng bối đặt vào trong mắt!
Ông ra khỏi phòng sách tầng hai, đi vào phòng khách dưới tầng, nhìn thấy vợ, con gái, còn có con rể tương lai ngồi quây quầng ở bên nhau, không khí vui vẻ uống trà nói chuyện phiếm, tức giận trong lòng cuối cùng biến mất đi một phần, nhưng sắc mặt vẫn như cũ rất khó coi.
Thượng Quan Nhu Tuyết ngẩng đầu thấy ông đến, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn ngọt ngào, thân mật gọi ông: “Cha, mau tới uống trà, Trác Quân biết cha thích uống trà Ô Long đông lạnh nên cố ý mua cho cha!”
Trong lòng Thượng Quan Chinh thoải mái một ít, nhìn Tạ Trác Quân gật đầu, xem như tỏ vẻ cảm tạ, sau đó liền nói với Thượng Quan Nhu Tuyết: “Tiểu Tuyết, ngày mai đưa chị con trở về nhà ở, một đứa con gái, cả ngày ở bên ngoài không về nhà là chuyện như thế nào! Trác Quan cùng đi đi, nếu nó không muốn về, liền nói cho nó, sau này không bao giờ được về nữa, Thượng Quan Chinh ta coi như đã không sinh đứa con gái như nó!”
Trên mặt Tạ Trác Quân vốn dĩ nho nhã hài hòa, bởi vì lời ông vừa nói... xuất hiện một tia cứng ngắc.
Xem ra, chuyện Thượng Quan Ngưng kết hôn, tất cả mọi người đều bị cô giấu.
Cô thật là tàn nhẫn! Thế nhưng im hơi lặng tiếng như vậy liền kết hôn, ai cũng không chịu nói, cả cha ruột cô cũng không biết, còn hung hăng muốn bắt cô về nhà.
Mọi người cũng không biết đây là đã xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt ông không vui, cũng không dám hỏi nhiều, Dương Văn Xu thấy không khí không tốt, lập tức kéo Thượng Quan Chinh ngồi xuống, Thượng Quan Nhu Tuyết thì dịu dàng nhìn Tạ Trác Quân cười cười, nói: “Trác Quân, ngày mai chúng ta cùng đi đón chị về nhà!”
Tạ Trác Quân nhìn dáng vẻ ôn nhu yếu ớt làm người ta thương tâm, trên gương mặt cứng ngắc lộ ra nụ cười, dùng giọng nói sủng nịnh: “Được, anh cùng em đi, cô ấy cũng nên về nhà.”
Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười nhạt, trong lòng lại không có mỉm cười, hơn nữa hắn biết, Thượng Quan Ngưng sẽ không trở về.
Bọn họ đi tìm cô, cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Nhưng hắn nghĩ vẫn là đi gặp cô, sau đó... Hỏi cô một chút, rốt cuộc là đã kết hôn khi nào, tại sao cũng không chịu nói cho hắn biết, có phải còn đang tức giận hay không, có phải vì giận dỗi hay không, tùy tiện tìm người kết hôn...
Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng tăng ca hơn tám giờ, mọi người trong công ty đã về hết, cô mới chuẩn bị về nhà. Chỉ là, cô vừa ra cửa lớn công ty, liền bị người khác chặn lại.
Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn thấy, vui vẻ đi đến nắm lấy cánh tay cô, mềm mại dịu dàng gọi: “Chị, bọn em đợi chị thật lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy chị!”
Thượng Quan Ngưng rút cánh tay bản thân ra, lạnh nhạt nói: “Làm phiền cô cách tôi xa ra một chút, nếu không lát nữa ngã, sau đó người đàn ông của cô lại vì cô bị thương lôi tôi ra mắng một trận, tôi không muốn cùng cô diễn trò!”
Thượng Quan Nhu Tuyết thoáng cái cứng đờ, dịu dàng trên mặt áp chế ấm ức cùng thương tâm, cô ta và con chó nhỏ bị vứt bỏ đi lạc thật giống nhau, cúi đầu ngập ngừng nói: “Chị, chị đừng nói như vậy, em rất là khổ sở...”
Tạ Trác Quân ở một bên không nhịn được, Tiểu Tuyết mỏng manh vô tội làm cơn tức trong lòng hắn không thể nào đè nén nổi.
“Tiểu Ngưng, cô thật không dễ nói chuyện, Tiểu Tuyết làm sai cái gì, cô lại đối xử tàn nhẫn với em ấy như vậy!”
Thượng Quan Ngưng quay đầu nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề: “Tôi vừa làm sai gì rồi, các người lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy?”
Tạ Trác Quân bị nụ cười sáng rỡ của cô khiến lòng hắn lay động, thế nên trực tiếp xem nhẹ cô, mang theo lạnh lẽo vặn hỏi.
Mái tóc dài cô luôn yêu thích khi nào bị cắt đi?
Cô từ bé đến lớn đều là tóc dài, cô luôn xem tóc chính là bảo bối, hơn nữa trước kia cô còn nói, vì hắn mà nuôi tóc dài cả đời...
Cô cắt bỏ đầu tóc, là muốn hoàn toàn cùng hắn cắt đứt quan hệ sao?
Hơn nữa, cô thế nhưng còn đem đầu tóc nhuộm thành màu nâu ánh kim mới mẻ xinh đẹp, cô không phải vẫn luôn giữ gìn vẻ đẹp tự nhiên, không chịu hành hạ mái tóc đen nhánh xinh đẹp kia sao? Đây không phải là Thượng Quan Ngưng hắn biết!
Chính là, cô như vậy, thật sự làm người khác ngạc nhiên, làm người khác không thể rời mắt!
Chất tóc cô vô cùng tốt, mềm mại và sáng bóng, tóc ngắn úp vào gọn gàng trong cổ, tạo thành một độ cong đẹp mắt, một bên tóc được cô vén ra sau lỗ tai tinh xảo, lộ ra gần hết góc nghiêng hoàn hảo, cả người tươi mát cùng thời thượng.
Trên vành tai trắng nõn tinh xảo, một chiếc khuyên bằng kim cương lấp lánh sáng lên, tôn lên vẻ cao quý mà tao nhã của cô.
Trước nay không phải cô không đeo trang sức sao?
Tạ Trác Quân bị đủ loại thay đổi lớn bé trên người cô làm cho thất thần.
Thượng Quan Nhu Tuyết thấy hắn nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng, ngay cả nói cũng quên nói, trong ánh mắt lóe lên tia sắc bén rồi biến mất, ngay sau đó đến cạnh hắn dịu dàng nắm lấy cánh tay Tạ Trác Quân, nhỏ giọng nói: “Trác Quân, cha nói, vẫn là anh cùng chị nói đi, chị giống như... vẫn không chịu tha thứ cho em, em sợ chị sẽ tức giận...”
Tạ Trác Quân lấy lại tinh thần, bàn tay vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng Thượng Quan Nhu Tuyết, trong đôi mắt ánh lên những tia sáng mong đợi.
“Tiểu Ngưng, bác trai lo lắng cô một mình ở bên ngoài không an toàn, muốn cho cô về nhà ở, cô theo chúng tôi trở về đi. Cùng người thân ở chung một nhà, không tốt sao?”
Thượng Quan Ngưng hung hăng cười to, chính là, nụ cười đó bị móp méo không ra hình dạng.
Về nhà?!
Đó vẫn còn là nhà của cô sao?
“Lo lắng tôi?” trên mặt Thượng Quan Ngưng tràn đầy giễu cợt, áp chế giận dữ nói: “Tôi một mình ở nước ngoài bốn năm, khi đó, tại sao không có người lo lắng tôi? Hiện tại, công ty các người chuẩn bị phá sản, liền lo lắng tôi? Là lo lắng đến an toàn của tôi, hay là lo lắng tôi không chịu theo người khác ngủ để đổi tiền cho ông ta?”
Tạ Trác Quân căn bản không biết công ty nhà Thượng Quan xảy ra vấn đề, hắn bị Thượng Quan Ngưng nói sửng sốt, theo bản năng nói: “Có ý gì, công ty nhà cô gặp sự cố?”
Thượng Quan Ngưng liền biết, Tạ Trác Quân khẳng định là không nắm rõ tình hình câu chuyện, đã bị người khác dùng làm vũ khí sử dụng.