Chương 127: Duyên đến như vậy (1).
Chuyện của Lâm Ngọc, Hoàng Lập Hàm không muốn nói với cháu gái, bà ta cả ngày giống như chó điên ở khắp nơi cắn người, đánh bạc thành nghiện, không chỉ lấy những món giá trị của con gái mình đem bán, lại còn cắt xén tiền lương của người hầu, khiến hai người giúp việc trong nhà nghỉ luôn không làm.
Trong nhà sớm đã bị bà ta làm cho rối loạn hỗn độn, thậm chí thời điểm ông không biết, ngay cả ngôi nhà cũng bị bà mang đi làm tài sản thế chấp ở nhà mẹ đẻ, sau khi nhà mẹ đẻ bà phải bồi thường việc anh trai bà ta làm ăn thua lỗ, biệt thự gần như bị tòa án niêm phong bán đấu giá.
Hơn thế nữa, bà luôn luôn chĩa mũi vào Thượng Quan Ngưng, thậm chí trả tiền muốn tìm người xúc phạm cháu gái, đây là chuyện ông không thể dung thứ.
Ly hôn là do Lâm Ngọc nói ra trước, bà ta yêu cầu được chia hơn một nửa tài sản, ngay lập tức sẽ rời khỏi ông.
Đối với Lâm Ngọc Hoàng Lập Hàm đã sớm mất hết hi vọng, trước kia chỉ cần bà ta không ầm ĩ quá mức, xét trên mặt tình cảm, ông cũng sẽ kiên nhẫn im lặng chịu đựng, dù sao cũng đều đã năm mươi tuổi, con gái cũng đã lớn như vậy, cũng không muốn giày vò nhau rồi sẽ ly dị.
Nhưng vì bà đã đệ đơn xin ly hôn, đề nghị phân chia tài sản gia đình, Hoàng Lập Hàm sẽ không do dự nữa.
Tuy nhiên, không thể giao một nửa tài sản cho bà, bởi vì bất động sản Hoàng thị có một nửa là của em gái ông Hoàng Lập Ngữ, đây là di ngôn trước khi cha mẹ ông qua đời, đã dặn dò.
Tiền ông đưa Lâm Ngọc, hoặc là bà ta đem về cho nhà mẹ đẻ, hoặc là cầm đi đánh bạc, Hoàng Lập Hàm không nghĩ rằng tiền chính mình cực khổ làm việc tất cả đều bị bà ta tiêu xài lãng phí không còn, thậm chí đến lúc con gái Hoàng Tâm Di kết hôn cũng không có tiền cho nó làm của hồi môn.
Vì thế chỉ đồng ý cho bà một ngàn vạn, cùng với một ngôi nhà và một chiếc xe, sau này con gái sẽ đi theo ông, không cần bà phải nuôi dưỡng.
Lâm Ngọc cãi nhau ồn ào vài lần, Hoàng Lập Hàm đều không buồn mở miệng, bà ta chắc chắn không thể có nhiều tiền hơn, hai người nhanh chóng ly hôn.
Những việc này ông không muốn để cho Thượng Quan Ngưng biết, nhưng ông vẫn muốn giải thích vài câu, kẻo Thượng Quan Ngưng lại nghĩ vì cô mà bọn họ lại ly hôn.
Thượng Quan Ngưng nghe cậu nói xong, nghĩ rằng ông đang an ủi cô, trong lòng không khỏi tự trách, cảm thấy sau này phải quan tâm đến cậu nhiều hơn, sau này lúc rảnh phải đến thăm ông.
Hoàng Lập Hàm và Lâm Ngọc ly hôn, cũng không có quá buồn, không cần mỗi ngày đối diện với sắc mặt như dao của bà, khuôn mặt thèm tiền như mạng, ngược lại cả người đều thoải mái.
Vì vậy hiện tại ông đang nói chuyện với Thượng Quan Ngưng, cũng không cảm thấy khó chịu, thấy Thượng Quan Ngưng tự trách, vội vàng nói với cô: “Con cùng Minh Tẩu vào trong sân làm thức ăn đi, hôm nay chúng ta có nhiều người, một mình cô ta không thể lo liệu quá nhiều việc.”
Minh Tẩu là người giúp việc của nhà Hoàng Lập Hàm, làm việc cẩn thận, tính tình trung thực, nguyên nhân nghỉ việc là vì Lâm Ngọc cắt xén tiền lương, sau này Hoàng Lập Hàm tìm cô ấy trở về, còn tăng thêm tiền lương.
Thượng Quan Ngưng biết cậu cố ý đuổi mình đi, liền tìm đến Cảnh Dật Thần nói chuyện.
Cô dẫu môi một cái, có chút lo lắng nhìn Cảnh Dật Thần, nhỏ giọng nói một câu: “Em ra ngoài trước.”
Cảnh Dật Thần nhìn cô lộ ra nụ cười trấn an, gật đầu: “Ừm đi đi!”
Hoàng Lập Hàm đem những tương tác nhỏ nhất của hai người thu vào trong mắt, nhất thời dở khóc dở cười.
Chỉ là bảo Thượng Quan Ngưng xuống dưới sân, để hai người đàn ông này trò chuyện đôi điều mà thôi, còn làm ra bộ dáng lưu luyến giống như chia tay, thật sự chua sót khiến ông nổi một tầng da gà.
Tuy nhiên, nhìn thấy Cảnh Dật Thần sủng nịnh cháu gái như vậy, ông thấy đứa trẻ này thật sự vừa mắt!
Hai vợ chồng Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng ở biệt thự cảnh quan của Hoàng Lập Hàm một ngày, ăn xong cơm tối mới trở về nhà.
“Hôm nay cậu đã nói gì với anh?” Thượng Quan Ngưng thay một chiếc áo ngủ rộng thùng thình thoải mái, ngồi trong lòng Cảnh Dật Thần nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, chỉ nói vài chuyện khi còn bé của em. Anh không biết, lúc còn nhỏ em lại sợ sâu bướm còn không chịu ngủ một mình!” Cảnh Dật Thần nói, trên môi nở một nụ cười, “Không phải trẻ con đều sợ yêu ma quỷ quái linh tinh gì đó sao? Nhưng em đúng là kỳ lạ!”
Khuôn mặt Thượng Quan Ngưng đỏ lên, vội vàng giải thích: “Em không có! Cậu nói bậy, là ban ngày em bị sâu bướm dọa, buổi tối ngủ mơ ác mộng có thấy rất nhiều sâu bướm bò trên chân em, cho nên mới tỉnh! Sau đó mới... vài đêm không dám ngủ một mình...”
Cảnh Dật Thần vùi đầu làm ổ trong cổ cô, trầm giọng cười, làm cho Thượng Quan Ngưng ngứa.
Một lúc lâu sau anh mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn mút đôi môi đỏ mọng của cô: “Tại sao lúc đó anh không biết, nếu biết, đã cùng em ngủ.”
“Hừ, anh muốn dụ dỗ trẻ em sao? Khi đó không quen biết anh, em cũng biết được, không thể con trai ngủ với nhau sao!” Thượng Quan Ngưng cười cười, cảm thấy suy nghĩ của anh thật ấu trĩ.
“Ồ, không không không, thưa phu nhân, có thể em không biết, từ lúc đó em đã trở thành vợ của anh!” Mặt Cảnh Dật Thần đầy ý cười, ngày thường anh đối với người khác lạnh nhạt xa cách, giờ phút này đã trút bỏ hoàn toàn, tật xấu không thể để người khác đụng chạm ở trước mặt Thượng Quan Ngưng cũng chưa bao giờ bùng nổ, chỉ hi vọng có thể mãi mãi ôm cô như vậy.
Thượng Quan Ngưng không tin, dỗi nói: “Vớ vẩn, thời điểm đó em mới có mười tuổi, căn bản không biết trên thế giới này còn có anh, làm sao trở thành vợ của anh.”
Cảnh Dật Thần thấy vẻ mặt hờn dỗi của cô vô cùng đáng yêu lại thật sự quyến rũ, làm da mềm mại tinh tế mịn y hệt trứng gà bóc, lộ ra một loại ánh sáng rực rỡ hồng hào khỏe mạnh, kêu gào anh muốn cắn lên đó một ngụm.
Nhưng, cuối cùng anh không thể cắn được, chỉ có thể hôn lên khuôn mặt cô, cười nói: “Vì thế anh mới nói với em là không biết, tuy nhiên, chắc chắn em nhớ rõ chuyện đã từng mặc qua quần áo anh.”
“Em lúc nào mặc qua quần áo anh?” Thượng Quan Ngưng trừng lớn đôi mắt, cảm thấy anh càng nói càng thái quá.
“Ừm, có mặc, chính là em vụng trộm xuống nước bắt cá, khiến cho quần áo ướt sũng, sau đó thay quần áo khác, bộ đồ đó là của anh!”
Thượng Quan Ngưng chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Đó là chiếc áo sơ mi caro kẻ sọc màu xanh lá, là của anh?”
Cảnh Dật Thần thấy cô nhớ rõ bộ quần áo kia, khóe môi xinh đẹp vểnh lên cười vui sướng: “Của anh, đó là chiếc áo dì nhỏ mua ở Pháp gửi về làm quà sinh nhật cho anh, phải trách rằng chiếc áo đó anh vừa chỉ mặt qua một lần, như thế nào cũng không tìm thấy nó nữa.”
Làm sao Thượng Quan Ngưng không nhớ rõ cho được, chiếc áo sơ mi kẻ sọc kia lúc đó cô mặt quá lớn, cậu đưa cho cô mặc phải xắn lên rất cao mới so thể thấy tay, còn phải dùng một cái thắt lưng buột lại ở eo, sau đó trực tiếp biến chiếc áo sơ mi trở thành váy!
Khi ấy cô từ dưới nước lên, cả người đều lạnh, mặc một chiếc áo lông thỏ đặc thuần bên ngoài bên trong là áo sơ mi, cả người đều ấm áp lên rất nhiều.
Cảm giác ấm áp này cô ấn tượng rất sâu, vì thế sau này cô trưởng thành vẫn luôn thích màu xanh, cảm thấy có thể mang lại ấm áp cho chính mình.
Nhưng không hề nghĩ đến, chiếc áo sơ mi kẻ sọc kia là của Cảnh Dật Thần!
Ánh mắt Thượng Quan Ngưng sáng lên, sau đó nhảy xuống khỏi đùi Cảnh Dật Thần: “Ngồi yên đây không được nhúc nhích, chờ em một chút.”
Cảnh Dật Thần không rõ nguyên nhân, nhưng cũng may Thượng Quan Ngưng rất nhanh đã trở lại.
Cô vui vẻ chạy đến bên cạnh anh, lấy đồ vật trong tay ra đưa cho anh, một đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh: “Anh nhìn đi, chính là chiếc áo này?”