Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 240: Chương 240: Em ngủ với tôi!




Chương 241: Em ngủ với tôi!

Cảnh Dật Thần vừa bước vào, nhìn thấy áo quần trên người cô hiện giờ không phải là bộ đồ lúc đi ra khỏi cửa, mà thay đổi một chiếc váy ngủ, anh nhíu mày nói: “Em thay áo quần làm gì?”

Thượng Quan Ngưng không nghĩ anh sẽ đến, lại còn mang theo Mộc Thanh đến! Đầu óc cô vẫn còn trong khiếp sợ, theo bản năng nói: “Em muốn cùng An An tắm ah!”

Sắc mặt Cảnh Dật Thần lạnh lùng, những ngón tay nắm chặt lại với nhau, khớp xương “crack” vang lên giòn tan, trong một phòng khách yên tĩnh trông hơi đáng sợ.

“Em nói cái gì? Em muốn tắm cùng người khác?!”

Một thời gian dài sau khi anh kết hôn với Thượng Quan Ngưng, dưới sự thúc ép của anh Thượng Quan Ngưng mới cùng anh tắm chung, hiện tại làm thế nào có thể hào phóng tắm cùng với Triệu An An?!

Thượng Quan Ngưng thấy Cảnh Dật Thần lạnh mặt, biết anh dường như đã tức giận, chạy nhanh đến giải thích với anh: “Bọn em tắm riêng trong hai phòng khác nhau, không có cùng nhau tắm, anh nghĩ gì rồi!”

Trên thực tế, cô rất xấu hổ khi tắm cùng Triệu An An, cô không có thói quen để trần cơ thể trước mặt người khác, ngay cả khi là nữ cũng không được, hay là người quen thuộc gần gũi như Triệu An An cũng không được, rất xấu hổ!

Có điều, hình như Cảnh Dật Thần ghen hơi quá mức rồi phải không? Anh sao có thể đến em gái Triệu An An của mình cũng ăn giấm, thật là cái đồ ngốc!

Cảnh Dật Thần nghe được Thượng Quan Ngưng giải thích, sắc mặt rốt cuộc cũng đẹp lên một tí, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Đi, về nhà với anh, về sau không cho phép qua đêm ở bên ngoài, bên ngoài sói nhiều, không an toàn!”

Triệu An An chán nản, mặc kệ Mộc Thanh vì sao nửa đêm rồi cũng đi theo Cảnh Dật Thần đến đây, tức giận hét lên: “Này này này, Cảnh đại thiếu, anh nói người nào, ai là sói?! Em chính là Hồng nương cho vợ chồng hai người, em quen A Ngưng trước, tại sao kết hôn với anh anh còn không cảm ơn em, ngược lại còn muốn cướp cô ấy ngay bên cạnh em ah?”

Cô nói, dưới sự vội vàng, một tay túm lấy Mộc Thanh, lớn tiếng nói: “Tên này là khán giả, cho anh quyền phán quyết, hai người bọn họ gặp mặt cũng là tôi phí hết tâm huyết sắp xếp, lúc đó bất chấp nguy hiểm rủi ro sẽ bị người đàn ông này đông cho chết cóng, chứ không phải bằng cách đe dọa không có đạo đức để buộc anh ấy đến gặp mặt! Giờ tốt rồi, ôm người đẹp về nhà, thì trở mặt không nhận cô em họ Hồng nương này nữa! Bọn tôi chị em tốt cùng nhau ngủ một giấc, anh ấy nửa đêm chạy đến tận cửa, còn mắng còn chửi! Anh nói xem, anh ấy như vậy có phải không có phúc hậu hay không, không có nhân tính hay không, có phải quá tàn nhẫn hay không!”

Cuối cùng Mộc Thanh cũng biết, Cảnh Dật Thần làm sao quen được Thượng Quan Ngưng, hóa ra bọn họ là gặp mặt rồi quen nhau!

Chuyện này đúng thật là làm điên đảo hình tượng cao lãnh quí khí trong lòng cậu ta!

Cảnh đại thiếu vạn người mê, lại còn phải đi gặp mặt! Quá rớt giá ah!

Thật đau lòng cho cậu ta còn nghĩ hai người là vì trong một khung cảnh lãng mạn ngẫu nhiên gặp nhau, vì vậy Cảnh Dật Thần mới nhất kiến chung tình với Thượng Quan Ngưng, chỉ biết nhau một tháng đã kéo Thượng Quan Ngưng đến Cục Dân Chính buộc con người ta lãnh chứng!

Thì ra anh là một lần gặp gỡ rồi nhất kiến chung tình, tình huống gặp mặt một trăm lần này cũng không có một trường hợp gặp may như anh, vận khí nghịch thiên ah!

Có điều, chuyện Triệu An An hỏi thật sự làm Mộc Thanh khó xử!

Nếu nói Cảnh Dật Thần không có nhân tính, thì chính là cậu ta tự tìm chết, còn nếu nói Triệu An An không đúng, thì không phải là muốn đắc tội với Triệu An An ư, vốn dĩ cậu ta theo đuổi đã nhọc, sau này cô ấy càng sẽ không phản ứng với cậu!

Cô giống thật như hỏi “Em và mẹ anh cùng rớt xuống nước anh sẽ cứu ai” đều khó trả lời! Bởi vì vấn đề này cậu ta sẽ khẳng định nói: Anh cứu em trước, mẹ anh biết bơi, không cần đến anh cứu!

Mộc Thanh vô cùng đáng thương nhìn Thượng Quan Ngưng phát ra tín hiệu cầu cứu, trong những người này, cũng chỉ có một mình Thượng Quan Ngưng là bình thường!

Thượng Quan Ngưng đúng là không để cậu ta thất vọng, nhìn thấy cậu ta đứng giữa hai người bị làm khó dễ, nhanh chóng lôi Cảnh Dật Thần đi, để Triệu An An đang bốc hỏa lại cho Mộc Thanh.

Phòng khách nhà Triệu An An rất lớn, ở giữa được trang trí một bức màn bằng ngọc trai làm điểm phân cách, tạo ra hai nửa không gian được đóng kín.

Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần ở phía Đông, Triệu An An và Mộc Thanh ở phía Tây.

“Không phải em nói anh ở nhà nghỉ ngơi tốt, đi ngủ sớm một chút sao? Sao anh lại đến đây?”

“Không phải anh nói em nhanh chóng về nhà, không được ngủ bên ngoài cùng người khác sao? Tại sao em còn ở đây?”

Cảnh Dật Thần cảm thấy vợ như muốn vứt bỏ anh, tâm trạng không tốt, ngữ khí cũng có chút lạnh, nghe Thượng Quan Ngưng nói chân mày nhíu lại nối thẳng thành một đường.

Cô im lặng một lát, bất đắc dĩ chủ động ôm lấy vị tổng giám đốc ngay cả phụ nữ cũng muốn ăn giấm, giọng nói mềm mại: “Ngốc, An An là con gái, sao anh đến cô ấy cũng muốn ăn giấm, khiến em thật đau lòng...”

Cảnh Dật Thần ôm vòng eo tinh tế nhỏ nhắn của cô, bá đạo nói: “Anh không thích một ai ôm em, chỉ anh mới có thể ôm, anh không thể chịu đựng đêm đến ngủ bên cạnh sẽ không có em! Anh không ngủ được! Vì vậy, Triệu An An cũng đừng nghĩ ngủ!”

Thượng Quan Ngưng không biết anh để ý chuyện cô ngủ cùng người khác, cô nhìn người đàn ông vì cô chết cũng không sợ, lại bởi vì cô không có bên cạnh mà mất đi sự bình tĩnh trước sau như một, trong lòng mềm nhũn như có thể vắt ra nước.

Cô nhanh chóng quyết định, ôm lấy vòng eo dày rộng của anh, nhỏ giọng nói: “Được, anh không thích, em sẽ không ngủ cùng cô ấy, ngủ với anh, được không?”

Gương mặt Cảnh Dật Thần lạnh băng, nghe được lời cô nói, rốt cuộc cũng tan rã: “Được!”

Khóe môi Thượng Quan Ngưng lộ ra ý cười, người đàn ông của cô thật dễ dỗ dành!

Cảnh Dật Thần quan tâm đến cô như vậy, khiến trong lòng cô thật sự ngọt ngào, cô hôn nhẹ lên môi anh, nhìn hai cái bóng mờ ảo bên kia rèm ngọc trai mơ hồ hỏi:”Sao Mộc Thanh lại đến đây cùng anh?”

Thượng Quan Ngưng nói xong, cũng không nghe được câu trả lời của Cảnh Dật Thần, thì nghe thấy từ phía Tây phòng khách vang lên tiếng giải thích lớn: “Tôi không có theo dõi cô! Đêm nay tôi đến đây cùng Cảnh thiếu, cậu ấy đến tìm vợ, tôi đến tìm vị hôn thê của mình, không được sao?!”

“Ai là vị hôn thê của anh? Ở đây không có người anh muốn tìm, nhanh nhanh cút đi!”

“Em! Em đã sớm đồng ý kết hôn với tôi, đừng nghĩ đổi ý!”

“Lúc đó tôi còn vị thành niên, lời nói của đứa nhóc, anh cũng tin là thật ư! Nói anh là đầu gỗ, thì anh đúng là đầu gỗ mà, bà đây đã sớm đổi ý, không kết hôn với anh nữa!”

“Tôi tin! Tôi mặc kệ, đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây, tôi muốn sử dụng quyền lực của vị hôn phu, đêm nay em không cần ngủ cùng chị dâu, ngủ với tôi!”

Triệu An An bị Mộc Thanh ngang ngược không chịu nói lí tức đến sắp chết, cư nhiên còn dám ầm ĩ muốn cô cùng cậu ta ngủ! Thật là hai ngày không ăn đánh sẽ không biết mình mang họ gì!

Cô nhấc chân đạp Mộc Thanh một phát, trừng mắt quát: “Vị hôn phu? Cùng anh ngủ? Anh cũng thôi mơ đi! Còn nữa, chị dâu là cho tôi gọi, ai là chị dâu của anh? Đừng mù thấy sang bắt quàng làm họ!”

Vốn dĩ Mộc Thanh gọi Thượng Quan Ngưng là “chị dâu” bởi vì nghe vậy rất gần gũi, lại dễ nghe, nhưng thật ra rất giống với Triệu An An gọi, Cảnh Dật Thần là anh họ Triệu An An, cô gọi Thượng Quan Ngưng là chị dâu mới đúng với đạo lí.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.