Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 247: Chương 247: Hét đi, hét thảm một chút.




Chương 248: Hét đi, hét thảm một chút.

Cuộc giao dịch trong quán bar, không một người nào biết.

Cảnh Dật Thần không phải là tiên nhân, anh không thể nắm giữ tất cả hành động của bọn họ, không thể liệu sự như tiên nhân. Trên thực tế, hầu hết thời gian anh chỉ làm những công việc dự phòng cơ bản, những chuyện bất ngờ xảy ra sau đó, đều là tùy cơ ứng biến.

Cho đến bây giờ, mọi chuyện luôn được anh xử lí tốt, là vì mọi thứ thuộc phạm vi kiểm soát của anh.

Hiện tại tinh thần và thể lực của anh, chỉ tập trung lên vợ của mình, theo cô đi shopping, tản bộ, chơi tennis, cuộc sống an ổn mà thoải mái.

Đôi khi xảy ra một vài sự cố nhỏ, đều bị anh nhẻm nhẹm mà diệt sạch.

Lúc này, anh đưa đến một người mà từ lâu ả đã sớm phải chết, giao cho vợ xử lí.

Trên chiếc xe hơi sang trọng, Thượng Quan Ngưng có chút nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Một tay Cảnh Dật Thần nắm vô lăng một tay vuốt ve lọn tóc mượt mà của cô, nhẹ giọng nói: “Về nhà em.”

“Về nhà em làm gì?”

“Dương Văn Xu đi Hàn Quốc đã trở về, hiện tại đang ở nhà.” Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói.

Trên thực tế Dương Văn Xu ở Hàn Quốc bị người của Cảnh Trung Tu cứng rắn đưa về, trên đường về bà ta nhiều lần trốn thoát, không có ngoại lệ đều bị bắt trở lại, đương nhiên, sau mỗi lần chạy trốn, rõ ràng không tránh được phải chịu nhiều khổ sở! Bị tra tấn đến giờ, thậm chí bà ta không còn hình dạng con người.

Bỗng nhiên Thượng Quan Ngưng siết chặt nắm tay, đôi mắt lóe lên một sự hận thù sâu sắc, nhưng dùng âm thanh bình tĩnh nói: “Được, chúng ta về nhà!”

Biệt thự Thượng Quan gia, đang trình diễn một màn thừa nhận thân phận khôi hài.

“Rốt cuộc ả đàn bà điên này từ đâu chạy tới! Cút nhanh đi! Quản gia, ông làm gì vậy, ăn xin cũng có thể vào nhà, đây là trạm tiếp nhận sao?! Nếu ông đã không muốn làm nữa, thì cũng mau sớm cút đi, Thượng Quan gia tôi không dưỡng phế vật!”

“Thượng Quan, tôi là Văn Xu này! Ông mau cứu tôi với, có người muốn giết tôi, bọn họ thật nhẫn tâm, tôi đã sớm bị bọn họ đánh chết! Ông hãy giúp tôi báo thù, bắt tất cả đám người kia lại, tống vào ngục giam!”

Thượng Quan Chinh chán ghét nhìn người phụ nữ đầu tóc rối bù trước mắt, nhìn sao cũng không giống với người vợ ngày thường luôn trang trọng khéo léo của mình!

Mấy ngày này ông ta rất bận rộn, gần như nhà cũng không về, cũng sớm quên luôn mình có người vợ đến Hàn Quốc phẩu thuật chỉnh mặt!

Chả biết có chuyện gì xảy ra, luôn có người ở thành phố A tìm ông ta giúp đỡ, mà mỗi lần tựa hồ ông ta đều dễ dàng giúp đỡ bọn họ.

Hiện tại ông ta vẫn là cố vấn trưởng của đoàn cố vấn quyết sách chính quyền thành phố A, thường xuyên ngồi ở vị trí cao đàm luận những chuyện lớn cùng với các thành viên trong ban cố vấn, thảo luận mọi vấn đề quốc gia, giải thích các quy định của từng chính sách. Thậm chí còn đi công tác không ngừng, đi đến các thành phố khác, để khảo sát cuộc sống, để học tập kinh nghiệm quản lí bộ máy TW của các tỉnh khác.

Ông ta thích loại cảm giác đứng trên đỉnh cao này, thích được mọi người vây quanh xoay vần tình hình, thật giống như ông ta chính là một minh tinh chói lóa, còn mọi người, phải nhìn ông ta tỏa sáng.

Hiển nhiên Thượng Quan Chinh không hề biết, mọi thứ ông ta đang có, đều một tay Cảnh Dật Thần thao túng!

Vì không để Thượng Quan Chinh gây chuyện, Cảnh Dật Thần khiến cho công việc ông ta lu bù lên, không có thời gian rảnh rỗi đi luồn cúi cấu kết chọi lại anh, cố ý kiếm chuyện cho ông ta làm, hiện tại hiệu quả thật sự tốt, đã hoàn toàn lấy hết tinh lực(*) ông ta, rất lâu rồi ông ta không có đi tìm Thượng Quan Ngưng, yêu cầu cô giúp ông ta lên làm Thị trưởng!

(*) Tinh thần + sức lực.

“Lập tức cút ra ngoài cho tôi, tôi rất bận, không rảnh đối phó với kẻ ăn mày như bà! Quản gia, đuổi bà ta đi!” Thượng Quan Chinh không thèm liếc mắt Dương Văn Xu một cái, trực tiếp sai quản gia đuổi người đi, còn thuận tiện ném mấy trăm đồng cho bà ta.

“Tôi theo ông nhiều năm như vậy, không cí công la cũng có khổ lao(*)! Ông nghĩ dùng mấy trăm đồng này liền đuổi cổ tôi đi sao? Tôi nói với ông, Thượng Quan Chinh, không có cửa đâu! Tôi muốn chia tài sản, tôi đòi tiền! Tất cả các căn hộ đó đều là của tôi, trên giấy chứng nhận bất động sản còn có tên tôi, ông đừng mơ quỵt nợ!”

(*) Khổ sở, vất vả.

Dương Văn Xu giống như bị điên, quỳ trên sàn nhà la hét ầm ĩ.

Bà ta vừa dứt, ngay lập tức có một giọng nói sắc bén vang lên: “Một xu của nhà này, bà đừng nghĩ lấy đi! Bà, phải trả nợ!”

Nghe thấy giọng nói đó, Thượng Quan Chinh và Dương Văn Xu cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa.

Thượng Quan Ngưng đi vào đầu tiên, Cảnh Dật Thần đi phía sau cô, giống như một vệ sĩ trung thành, bảo vệ cô, một bước cũng không rời.

Dương Văn Xu vừa thấy cô, bỗng trở nên điên cuồng, miệng thét ra âm thanh giận dữ, từ trong túi áo lấy ra một con dao gọt hoa quả, hướng về Thượng Quan Ngưng đâm!

Dương Văn Xu nghĩ rằng động tác của bà ta rất nhanh, nhưng không ngờ, cơ thể bà ta ở Hàn Quốc bị hành hạ quá lâu, từ đó mất đi sự nhanh nhẹn, chỉ còn lại cứng đờ cùng thiếu phối hợp.

Thượng Quan Ngưng không tốn chút sức cướp lấy con trong tay Dương Văn Xu, sau đó không chút lưu tình đâm vào bả vai của bà ta.

Dương Văn Xu đau đớn hét lên, rầm một phát quỳ gối trên sàn nhà, máu tươi tuôn xối xả men theo vết thương trào ra, thấm đỏ cả bộ quần áo cũ nát.

Thượng Quan Chinh không ngờ rằng con gái mình lại tàn nhẫn như vậy, không hề nháy mắt một phát là đâm!

Đây là đứa con con gái ngoan ngoãn một câu cũng không dám cãi lại của ông sao?!

Thượng Quan Ngưng thế này, khiến ông ta cảm thấy ớn lạnh!

Thượng Quan Ngưng cảm thấy, chính cô đâm một dao, thật sự quá nhẹ rồi, bây giờ cô còn muốn trực tiếp dùng con dao này xẻo từng miếng thịt trên người Dương Văn Xu, để bà ta mất máu cho đến chết!

Mẹ của cô, là bị Dương Văn Xu bức chết!

Chồng của cô, là cũng vì Dương Văn Xu mà thiếu chút nữa mất mạng!

Những món nợ này, một cái mạng cùn của Dương Văn Xu, căn bản còn không đủ!

Cô sẽ không cho bà ta chết, cô sẽ làm Dương Văn Xu mỗi một ngày sống đều sẽ ném thống khổ dày vò, khiến cho bà ta phải hứng chịu tất cả những nỗi đau trên đời này!

Con dao cắm trên vai Dương Văn Xu bỗng nhiên được Thượng Quan Ngưng rút ra, rồi đột ngột đâm vào. Đâm vào bắp đùi bà ta, kéo theo một trận hét khóc thê lương.

“Hét đi, hét thảm một chút, như vậy mẹ tôi ở trên trời mới nghe được!”

Nước mắt Thượng Quan Ngưng chậm rãi rơi xuống.

Người chết không thể sống lại, dù cho cô có tra tấn Dương Văn Xu như thế nào đi nữa, mẹ cô cũng vĩnh viễn không có khả năng sống lại!

Cảnh Dật Thần đứng ở phía sau cô, nhẹ nhàng ôm cô vào, đem đến cho cô một luồng sức mạnh ấm áp: “A Ngưng, chuyện mẹ em hi vọng nhất, chính là không phải em giúp bà trả thù, mà là em được sống vui vẻ hạnh phúc.”

Thượng Quan Ngưng gật đầu, lau nước mắt, cầm lấy con dao đầy máu, đi đến trước mặt Thượng Quan Chinh, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm.

Thượng Quan Chinh nhìn cô như thấy Thần Chết bước ra khỏi cánh cửa địa ngục, lập tức nói lớn: “Mày cầm dao làm gì, mày muốn tạo phản ư?! Mày cách xa tao một chút! Mẹ mày chết không hề dính díu đến tao, tao không hại bà ta! Tất cả đều do con đàn bà chết tiệt Dương Văn Xu làm, mày tìm ả ta mà tính sổ, đừng tìm tao!”

Bỗng nhiên trên mặt Thượng Quan Ngưng nở một nụ cười trào phúng, nhưng tiếng cười của cô lại khiến tâm người lạnh buốt thê lương.

“Đời này của mẹ tôi, sai lầm lớn nhất, chính là gả cho ông! Ông rõ ràng biết bà ấy chết như thế nào, biết rõ ai là kẻ giết người, nhưng vẫn ung dung kết hôn cùng kẻ giết người! Đêm đến mẹ tôi báo mộng, không tìm ông sao?! Làm thế nào ông có thể sống an nhàn thoải mái như vậy!”

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.