Chương 441: Hôn lễ (1).
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Thượng Quan Ngưng đã tỉnh lại.
Cô thấy Cảnh Dật Thần còn đang ngủ, không đánh thức hắn, tay chân nhẹ nhàng xuống giường.
Vốn dĩ cô muốn đi toilet, nhưng mà lúc đi qua váy cưới đang treo ở phòng ngủ, cô không kìm lòng được dừng bước, lần thứ N vuốt ve chiếc váy cưới dành cho cô dâu.
Không thể nghi ngờ áo cưới cực kì đẹp đẽ, quý giá, cô gái mặc bộ váy này đều là cô dâu đẹp nhất.
Cảnh Dật Thần mở mắt ra, nhìn thấy cô vợ nhỏ đang vuốt ve bộ váy cưới, không thể làm gì lắc đầu, đứng dậy, xuống giường, ôm cô lên giường một lần nữa.
“Sao anh lại tỉnh? Có phải em đánh thức anh hay không?”
“Đúng vậy, anh vừa mới mơ thấy em lại lưu luyến không rời bộ váy cưới kia, người chồng như anh còn không bằng, cho nên liền tỉnh.”
Thượng Quan Ngưng có chút ngượng ngùng cười cười, hờn dỗi nói: “Không phải vì em quá thích sao, vốn dĩ muốn ôm ngủ, nhưng lại sợ làm hư mất, đành phải bỏ qua, ôm anh ngủ.”
“Hiện tại anh đã không có địa vị như vậy sao? Anh còn không bằng một bộ váy cưới, thật là đau lòng.”
Ngoài miệng Cảnh Dật Thần nói đau lòng, trên mặt lại không có chút dáng vẻ đau lòng nào, giọng nói của hắn trầm thấp, vì mới tỉnh ngủ nên có chút lười biếng khàn khàn, cực kì gợi cảm.
“Gấp gáp muốn mặc như vậy sao?”
Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, sau đó lại cười lắc đầu: “Không phải em muốn mặc, em chỉ muốn nhìn mà thôi, bởi vì vừa nhìn thấy bộ váy cưới này, em liền biết mình sẽ gả cho anh, sẽ rất vui vẻ.”
“Không phải em đã sớm gả cho anh rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng em cảm thấy giống như hôm nay mới gả cho anh!”
Thật ra Cảnh Dật Thần cũng có cảm giác giống Thượng Quan Ngưng, rõ ràng đã kết hôn gần một năm, nhưng bởi vì hôm nay mới là hôn lễ của bọn họ, cảm thấy giống như vừa mới kết hôn.
Loại cảm giác này cực kì mới lạ, làm hắn cảm thấy hưng phấn khẩn trương.
Nói chuyện chốc lát, phía Đông đã dần lộ ra ánh mặt trới, vợ chồng hai người liền rời giường.
Hôm nay là hôn lễ, sẽ có rất nhiều việc phải làm.
Khách sạn đưa cơm tới rất sớm, Cảnh Dật Thần sợ Thượng Quan Ngưng bị đói, ép cô ăn nhiều mấy miếng cơm.
Lúc Thượng Quan Ngưng ăn cơm, chuyên viên trang điểm, chuyên viên làm tóc, chuyên viên phục trang đều đã chờ ở bên ngoài, chờ cô cơm nước xong, lập tức tiến vào bắt đầu chải tóc, trang điểm cho cô.
Rất nhanh, hai phù dâu của cô Triệu An An và Trịnh Luân cũng tới đây, việc ngày hôm qua hai người hoàn toàn không biết gì cả, vui mừng hớn hớ chạy tới trêu đùa Thượng Quan Ngưng.
Việc ngày hôm qua, tuy rằng trong lòng Thượng Quan Ngưng vẫn còn sợ hãi, nhưng Triệu An An hoạt bát rộng rãi tiếng cười quanh quẩn trong phòng, khiến cô cũng hoàn toàn quên mất việc ngày hôm qua, toàn tâm toàn ý làm cô dâu đẹp nhất hôm nay.
Triệu An An vừa quay đầu lại, thấy Cảnh Dật Thần vẫn không nhúc nhích ngồi ở sô pha, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng, không khỏi chê cười hắn: “Anh, anh nhìn chằm chằm A Ngưng làm gì? Hôm nay anh là chú rể đó, bên ngoài nhiều người như vậy, sao anh lại không đi tiếp đón người ta? A Ngưng cũng không biến mất, anh đừng nhìn cô ấy chặt chẽ như vậy được không? Đúng là chịu không nổi, ngang nhiên ân ái trước mặt mọi người!”
Cô biết đâu rằng, ngày hôm qua chỉ trong chớp mắt, Thượng Quan Ngưng đã không thấy tăm hơi, hiện tại Cảnh Dật Thần hận không thể 24 giờ đều đi theo cô!
Tuy rằng Thượng Quan Nhu Tuyết cùng Đường Vận đã chết, nhưng Dương Mộc Yên vẫn còn sống, Cảnh Dật Nhiên lại đang rục rịch hành động, chẳng may lại náo loạn ra chuyện gì, làm Thượng Quan Ngưng bị thương hoặc là biến mất không thấy, Cảnh Dật Thần cảm thấy mình sẽ mất khống chế mà trực tiếp muốn mạng Cảnh Dật Nhiên.
Cũng may hôm nay Tiểu Lộc sẽ đến Anh quốc, đến lúc đó để cô ấy đi theo bên cạnh Thượng Quan Ngưng, hắn mới có thể chân chính yên tâm.
Cảnh Dật Thần không quan tâm lời nói của Triệu An An, ngồi trên sô pha như cũ, nhìn chuyên viên làm tóc tinh tế vấn tóc cho cô, trong lòng khắp nơi đều vui vẻ.
Thượng Quan Ngưng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, mở miệng nói: “Dật Thần, anh mau đi đi, nơi này có nhiều người như vậy, yên tâm đi.”
Cảnh Dật Thần biết ý tứ của Thượng Quan Ngưng, cô đang nói, nơi này có nhiều người như vậy, những người có mưu đồ gây rối đó, căn bản không có biện pháp ra tay.
Cảnh Dật Thần vẫn không động đậy, việc bên ngoài, đều không cần hắn quan tâm, có Cảnh Trung Tu, còn có A Hổ, bọn họ có thể ứng phó với tất cả mọi việc.
Việc duy nhất hắn phải làm, chính là đi tiếp đón những người cầm quyền hoặc những người thừa kế của các gia tộc, đây cũng là sự lễ phép cơ bản nhất.
Nhưng mà Cảnh Trung Tu còn chưa cho người đến gọi hắn, chắc là chưa đến lúc. Bạn nào muốn đọc trước liên hệ :
Thượng Quan Ngưng thấy mình nói hắn không được, khẽ lắc đầu, lại không hề khuyên, ngược lại nói chuyện với Triệu An An cùng Trịnh Luân.
Hai cô là phù dâu, hôm nay cũng phải trang điểm.
Hai người đi phòng bên thay quần áo, sau đó cùng nhau đi đến.
Lễ phục phù dâu của các cô là do Thượng Quan Ngưng chọn, đặc biệt dựa theo dáng người của các cô mà thiết kế.
Váy dài làm bằng voan mỏng màu tím nhạt, tựa như ảo mộng, thoạt nhìn cực kì đẹp đẽ.
Nhưng mà trên mặt Triệu An An tràn đầy sự khó chịu, bước đi cũng không thoải mái, thật sự phá hủy hết cảm giác đẹp đẽ mông lung giống như hoa oải hương, Trịnh Luân lại cực kì thích hợp với bộ váy này, cả người cô thoạt nhìn đều thanh thuần không dính bụi trần giống như tiên nữ hoa oải hương.
Triệu An An nhìn Trịnh Luân, lại nhìn chính mình, bỗng nhiên vỗ ót kêu rên: “Tại sao quần áo giống y hệt nhau, mặc trên người hai người khác nhau lại chênh lệch lớn như vậy! Tớ không muốn mặc váy, quá khó chịu!”
Thượng Quan Ngưng rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng: “Không có việc gì, cậu mặc vậy cũng rất xinh đẹp, lại không phải chưa từng mặc qua, tớ nhớ rõ khoảng thời gian trước cậu mặc rất nhiều váy áo gợi cảm, bộ váy hôm nay cậu mặc còn dễ nhìn hơn những bộ trước kia rất nhiều.”
Nhớ tới chuyện này, Triệu An An liền giận sôi máu.
Khi đó, Mộc Thanh sợ cô chạy mất, hạ châm cô, khiến cô không động đậy, sau đó liền bắt đầu hành hạ cô, mặc váy, đi giày cao goi, trang điểm quyến rũ, khiến cô tức giận đến mức tâm gan tỳ phổi không chỗ nào không đau!
Nhưng hôm nay là ngày tốt của Thượng Quan Ngưng, cô lại là bạn thân, làm sao cũng phải chống đỡ qua hôm nay.
Trịnh Luân thấy trên mặt cô ấy thoắt đỏ thoắt trắng, cười an ủi: “An An, tớ cảm thấy cậu mặc váy rất xinh đẹp a, hơn nữa, con gái không phải nên mặc váy hay sao?”
Bất kì lúc nào Trịnh Luân đều mặc váy, tủ quần áo của cô, căn bản tìm không thấy một cái quần, tất cả đều là váy, đủ loại kiểu dáng, màu sắc nào cũng có.
Hơn nữa, cô cảm thấy Triệu An An mặc váy rất đẹp, so với cô còn đẹp mắt hơn nhiều, ít nhất làm trên người cô có sự dịu dàng của phụ nữ.
Đại đa số quần áo của Triệu An An đều trung tính, tóc của cô lại rất ngắn, tính cách tùy tiện, nhìn kỹ cũng không khác gì một anh chàng đẹp trai.
Nếu không phải trước ngực cô nhấp nhô, cực kì đầy đặn, rất nhiều người sẽ coi cô là một người đàn ông. Bạn nào muốn đọc trước liên hệ :
“Đúng vậy, con gái nên mặc váy.” Triệu An An khó chịu ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Nhưng quan trọng là tớ không phải con gái, tớ là nữ hán tử a!”