Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 262: Chương 262: nhóm phù rể và nhóm phù dâu (3)




Chương 263: nhóm phù rể và nhóm phù dâu (3)

Mộc Thanh bị Trịnh Kinh nói sợ tới mức kém chút nữa lăn từ trên ghế xuống!

Người này vừa mở miệng thì chính là “anh trai như tôi không có gì báo đáp, vậy thì cho em gái tôi lấy thân báo đáp đi”!

Hiện tại hắn ở trước mặt Triệu An An nói hươu nói vượn, nếu bị Triệu An An hiểu lầm thì làm sao bây giờ!

Hắn nhìn qua chỗ Triệu An An liếc mắt một cái, thấy cô hoàn toàn không có phản ứng gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng rồi lại có chút mất mát.

Triệu An An hiện tại phải là hung hăng trừng mắt với anh mới đúng?

Chẳng qua, Mộc Thanh còn không kịp thanh minh thì Trịnh luân vẫn luôn có chút hướng nội không nói chuyện giờ lại càng khó mở miệng, thần sắc nghiêm túc ngữ khí ôn nhu nói cho hắn biết: “Anh, em không gả cho bọ họ, em đã nói rồi, em sẽ không gả cho ai, anh không nên ép em.”

Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần đi vào, liền nghe được lời Trịnh Luân nói.

Cảnh Dật Thần cũng không thích, anh thần sắc lãnh đạm trước sau như một, trừ Thượng Quan Ngưng ra, ai cũng không khiến cho biểu tình của anh biến hóa được.

Nhưng Thượng Quan Ngưng lại cảm thấy lời Trịnh Luân nói có vấn đề.

Sao lại không chịu gả chồng?

Chẳng lẽ, Trịnh Luân cũng có bệnh? Thoạt nhìn không giống a, hơn nữa cũng sẽ không gấp gáp như vậy!

Cô và Cảnh Dật Thần ngồi cùng nhau, đôi mắt lại đem Trịnh Luân nhìn từ đầu đến chân một lần, lại không có phát hiện bất luận vấn đề gì.

Nhưng là, chờ đến khi ăn song một bữa cơm, Thượng Quan Ngưng rốt cuộc phát hiện ra vấn đề.

Trịnh Luân thích anh trai Trịnh Kinh!

Cái vẻ mặt áo mộ và ỷ lại này, rõ ràng là của một đôi tình nhân, chứ không phải là đối với người nhà!

Lúc cô Trịnh Kinh ở bên cạnh nhau, không giống như vậy, cô ấy nói chuyện không chỉ không có chút câu nệ, ngược lại còn có chút hoạt bát, nói rất nhiều, thanh âm cũng càng thêm ôn nhu.

Mà Trịnh Kinh…… Giống như không có,tình cảm gì với cô, chỉ đơn giản coi cô như em gái mà chăm sóc. Hắn thoạt nhìn có chút không câu nệ, nhưng lại chăm sóc cho Trịnh Luân rấtcẩn thận tỉ mỉ, cực kì cẩn thận kiên nhẫn!

Thượng Quan Ngưng nhìn bọn họ, không khỏi thở dài ở trong lòng.

Trách không được Trịnh Luân nói không gả cho ai, chỉ sợ là cô ấy đã thích Trịnh Kinh từ rất sớm, cho nên không chịu kết hôn với người khác, nhưng kết hôn với anh trai lqij càng không có khả năng, xhoo nên cô ấy mới nghĩ không kết hôn.

Vì cái gì mà cả hai phù dâu của cô đều khổ như vậy!

Việc của Triệu An An, cô còn có biện pháp hỗ trợ, thúc đẩy chuyện tốt của cô ấy và Mộc Thanh, nhưng việc của Trịnh Luân căn bản là không có khả năng!

Trịnh Luân hẳn là được người trong nhà bảo vệ quá tốt, cô ấy không có một tia tâm cơ, đơn thuần đến nỗi dọa người.

Thượng Quan Ngưng tiếp xúc với cô, mãi lúc sau mới phát hiện, hỏi cô cái gì cô đều sẽ ăn ngay nói thật, căn bản sẽ không nói dối! Người con gái ôn nhu mà đơn thuần như vậy, cô muốn giúp đỡ cô để miễn cho bị người khác lừa mất.

Trịnh Luân cơ hồ không có bất luận chủ kiến gì, mọi việc đều nghe theo anh trai Trịnh Kinh, chỉ cần anh trai nói được thì cô ấy cũng cảm thấy được, hắn nói chuyện này không thể làm, cô ấy liền tuyệt đối sẽ không làm, chỉ sợ cô ấy thích anh trai của mình, đối với cô ấy đã là một loại dày vò rồi.

Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần vẫn luôn cẩn thận lo cho cô ăn cơm, xem anh đem tất cả đồ ăn cô thích đều bị anh gặp tới trước mặt, can bản lqf mặc kệ bốn ánh mắt còn lại, đột nhiên cô cảm thấy, cô thật sự quá hạnh phúc! 

Cô cùng anh ở bên nhau, không có bất kỳ cái cái gì cản trở, có thể không hề cố kỵ mà yêu nhau!

Dựa theo thói quen ngày thường, Thượng Quan Ngưng sẽ cự tuyệt số đồ ăn Cảnh Dật Thần gắp đến trước mặt,cô, bởi vì như vậy đối với khách thật sự là quá không lễ phép, nhưng là hôm nay, cô cái gì cũng không nói, mà trong lòng tràn đầy hạnh phúc ăn đồ ăn mình thích, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Cảnh Dật Thần.

Mộc Thanh là sớm đã nhìn thành thói quen việc tình tứ của Cảnh Dật Thần với Thượng Quan Ngưng, Trịnh Kinh lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Dật Thần đối xử như vậy với một người phụ nữ!

Anh có thể ăn được thức ăn mà Thượng Quan Ngưng dùng đũa gắp cho!

Anh không không phải không thể chạm vào ai sao?!

Cảnh Dật Thần bị cái gì, không có người nào rõ ràng hơn Trịnh Kinh, hắn cảm thấy, nếu đổi thành chính mình, những việc này là việc cực kì bi thảm, hắn chưa chắc có thể giống như Cảnh Dật Thần mà đụng chạm được vào người khác, nếu,động vào hắn sẽ trực tiếp điên mất.

Đúng là bởi vì biết Cảnh Dật Thần trải qua việc gì, cho nên Trịnh Kinh chưa bao giờ chạm vào anh, hắn cũng sẽ không phiền mà dặn dò người xung quanh, không được chạm vào anh, bởi vì hắn đã đến hiện xem qua hiện trường, hắn hoàn toàn có thể hiểu được vì sao anh lại có loại kích ứng này.

Cũng chính là ý chí của Cảnh Dật Thần rất mạng mới có thể sống sót, nếu là người khác,đều sẽ lựa chọn tự sát.

Chuyện quá khứ, Trịnh Kinh không có nhắc tới với bất cứ ai, ngay cả khi bạn tốt Mộc Thanh hỏi, hắn một chữ cũng đều không nói. Hắn căn bản là không biết nên miêu tả mọi việc tàn ác lúc đó như thế nào, thứ hai, những việc này đều là việc riêng tư của Cảnh Dật Thần, việc đời tư cá nhân của anh, hắn không có quyền tiết lộ.

Cảnh Dật Thần mấy năm gần đây, cả người đã dần dần trở nên bình thường hơn rất nhiều, lời nói cũng dần dần tăng lên nhiều, không hề giống một tảng băng di động lạnh nhạt không có một chút nhân khí.

Mà từ khi anh kết hôn, cả người đều thay đổi vô rất lớn, lớn đến nỗi làm người khác giật mình!

Cho nên, Trịnh Kinh cũng rất rất tò mò, người có thể làm Cảnh Dật Thần thay đổi, mở tâm sẽ là người phụ nữ như thế nào.

Nhưng hôm nay đã tiếp xúc với Quan Ngưng, hắn cũng không có phát hiện cô có cái gì đặc thù, trừ bỏ dung mạo quả thật rất xinh đẹp, tính cách rất ôn hòa thì không có gì đặc biệt.

Bất quá, khi ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng, cảm giác quả thực thoải mái, cô tựa hồ trời sinh đã rất thân thiện, không Hề xa lạ mà mà kết bạn nói chuyện, em gái cậu rất nhanh liền thích cô, nguyện ý cùng cô nói chuyện phiếm.

Thượng Quan Ngưng cảm giác được Trịnh Kinh đang đánh giá chính mình, cô liền ngẩng đầu, nhìn hắn lộ ra một nụ cười nhẹ, sau đó lại quay lại ôn nhu nói chuyện với Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần nghiêng tai cẩn thận nghe, vừa quay đầu, liền thấy trên khóe môi cô có dính một chút hạt cơm, anh liền vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng lau cho cô, trong giọng nói lộ ra sự sủng nịnh nhàn nhạt: “Như thế nào mà ăn cơm còn giôang như trẻ con, dính cả cơm lên trên mặt.”

Thượng Quan Ngưng không có để ý, bởi vì khi ở nhà ăn, đây là động tác Cảnh Dật Thần thường làm, nàng cũng lười duỗi tay hất đi, trực tiếp hỏi: “Còn sao?”

Cảnh Dật Thần nghiêm túc nhìn thoáng qua, lại xoa xoa, mới nói: “Đã hết rồi.”

Thượng Quan Ngưng nghe vậy, “Nga” một tiếng, lại cúi đầu ăn cơm.

Trịnh Luân đem động tác nhỏ của bọn họ xem ở trong mắt, chỉ cảm thấy rất ấm áp hạnh phúc.

Cô rất hâm mộ Thượng Quan Ngưng, có thể cùng người mình yêu hạnh phúc sống ở bên nhau, mà cô tựa như vĩnh viễn đều không thể có cơ hội như vậy.

Cô vẫn luôn thật cẩn thận thủ thỉ với tình yêu trong lòng, sợ bị người khác biết, sợ bị anh trai nhìn thấu.

Nhưng cô lại hy vọng anh trai có thể nhìn thấu!

Trịnh Kinh thu hồi ánh mắt trên người Thượng Quan Ngưng, mẫn cảm chú ý tới sự biến hóa cảm xúc của em gái.

Em gái anh, đơn thuần như là một trang giấy trắng, cô cho rằng, tâm sự trong đáy lòng, chỉ cần không nói, là có thể giấu được mà sớm chiều ở chung hắn sao?

Hắn chính là cảnh sát hình sự ưu tú nhất thành phố A, một hình cảnh sát hình sự làm sao lại không rõ một cô bé có nói dối hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.