Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 916: Chương 916: Sức hấp dẫn đến bùng nổ của sư đệ




“ Ô, sư huỳnh, chào buổi sáng”

“ Sáng gì nữa, bấy giờ đã là 9 giờ 30 rồi” Mộc Thanh nói với giọng không chút cảm tình gì: “ Sao cậu lại biến phòng làm việc của tôi thành bàn làm việc của cậu? Mau biến đi, đây là địa bàn của tôi.”

“ Sư huynh, huynh thật nhỏ mọn, chúng ta vừa kết bái huynh đệ chưa được bao lâu, sư huynh không có quà gặp mặt sao? Phòng làm việc này cũng không tồi, dùng lâu như vậy rồi đệ cũng thấy quen tay, huynh tặng lại cho đệ đi.”

Cái gì mà dùng quen tay rồi!

Mộc Thanh tức đến nỗi muốn đánh người, phòng làm việc này anh đã dùng nhiều năm nay rồi, nếu như tặng cho Cảnh Dật Nhiên anh ta lại phải đi tìm phòng làm việc mới, không thể nào!

“ Chuyện văn phòng này thì miễn bàn đi, cậu muốn quà gặp mặt đúng không? Được, chiếc châm bạc này tặng cậu.”

Anh ta lấy từ trong người ra một chiếc châm bạc đưa đến trước mặt Cảnh Dật Nhiên.

Cảnh Dật Nhiên trừng mắt nhìn lão đại, khó tin và nói: “ Mộc Thanh, huynh còn mặt mũi nào không vậy? sư huynh tại sao lại nhỉ mọn như vậy, chưa thấy ai tặng quà gặp mặt là một chiếc kim thêu, huynh quả thật là người đã phá kỷ lục người tặng quà nhỏ nhất của toàn thành phố A rồi đó.”

Cảnh Dật Nhiên lấy ra từ chiếc túi áo được chế tạo đặc biệt một chiếc châm bạc đặt trước mặt Mộc Thanh: “ châm bạc đệ cũng có, mau cất món quà gặp mặt quá mức xa hoa của huynh đi, để đến khi vợ và đứa con tương lại của huynh nhìn thấy thì thực sự vô cùng mất mặt!” 

Mộc Thanh một chút cũng không cảm thấy mất mặt, đối với người không có thể diện như Cảnh Dật Nhiên thì cần gì phải nể mặt, nếu như nghiêm túc thì bạn sẽ bị thua.

“ Nếu như không cần quà gặp mặt của tôi thì trả lại, rồi biến đi, đây là phòng làm việc của tôi, trong bệnh viện còn có rất nhiều phòng làm việc trống!

“ Vậy thì không được rồi,bây giờ bệnh nhân của đệ đều biết đệ dùng phòng làm việc này, đổi rồi nếu như bọn họ không tìm ra đệ thì phải làm sao, vài ngày này đệ chịu thiệt một chút dùng chung phòng làm việc cùng huynh, đợi đến khi đệ tìm thấy phòng làm việc mới, sau khi tìm được phòng làm việc mới rồi sẽ chuyển đi sau.”

Cảnh Dật Nhiên kéo tiểu Lộc bảo cô ngồi xuống, sau đó lấy một chiếc áo khoác trắng trong tủ để mặc, và thành thạo mở nắp ấm đun nước mà anh đặc biệt mua về, sau khi đun nước xong lại lấy từ trong ngắn kéo ra một quả táo đỏ, dùng dao gọt hoa quả cẩn thận gọt vỏ, rồi đưa cho tiểu Lộc ăn.

Sau khi làm xong tất cả, quay đầu lại, nhìn thấy Mộc Thanh vẫn đang lạnh lùng đứng ở đó, không nhịn được mà nhiệt tình gọi anh ta: “ ô, sư huynh, đứng ngây ra đó làm gì, mau ngồi đi, đừng khách sáo coi đây như nhà của mình nhé!”

Mộc Thanh rất muốn trực tiếp dùng chiếc châm bạc đâm thẳng vào khuân mặt đệp kia của Cảnh Dật Nhiên!

Ai thèm khách sáo với cậu ta chứ!  

Đây rõ ràng là phòng làm việc của Mộc Thanh, tại sao bây giờ anh ta lại biến thành khách của Cảnh Dật Nhiên chứ!

Không được, nhất định phải nhanh chóng cho người thu dọn tên quái quỷ này đến một phòng làm việc khác, nếu không thì hắn sẽ ở đây mãi không đi.

Mộc Thanh thẳng thắn nhanh chóng quay người mở cửa, đi tìm nhân viên hành chính của bệnh viện để sắp xếp phòng cho Cảnh Dật Nhiên.

đến khi anh ta quay trở lại, thì phát hiện ra phòng làm việc đã có đám bệnh nhân nữ ở đó, độ tuổi nào cũng có, thậm chí còn có hai đứa trẻ khoảng 10 tuổi cũng ở đó.

Tiểu Lộc đã không thấy đâu rồi, chắc là đã đi khám thai.

Cảnh Dật Nhiên ngồi đó cười tươi giống như hoa hướng dương: “ mọi người đừng có vội, từng người từng người một, nhất định sẽ chữa khỏi cho tất cả, có điều một bác sĩ như tôi không tiếp nhận một lời mời hẹn hò nào của bệnh nhân, bệnh viện không cho phép và đạo đức nghề nghiệp của tôi cũng không cho phép tôi làm như vậy!”

có một bệnh nhân nữ có chí khí tỏ ra không bằng lòng: “ Bac sĩ Cảnh, em vì anh mà đến tại sao không thể hẹn gặp anh, anh đã chữa khỏi bệnh cho e rồi, trong lòng vô cùng cảm kích, muốn mời anh ăn một bữa cơm cũng chỉ là bình thường thôi mà!”

Những người khác cũng theo đó mà nói: “ Đúng đó, bác sĩ Cảnh, y thuật của bác sĩ giỏi như vậy, chúng tôi đều thích anh, tại sao anh có thể nhẫn tâm từ chối một lời mời nhỏ kia?

“ bác sĩ Cảnh, anh có muốn đến nhà phục vụ không, nhà tôi gần bệnh viện, anh đến nhà tôi nhé!”

......

Người phụ nữ này tại sao có thể lộ liễu như vậy chứ!

Mộc Thanh không nhịn được mà vịn tay vào tấm bảng, anh ta cuối cùng cũng biết được tại sao Cảnh Dật Nhiên lại có nhiều bệnh nhân đến như vậy, thì ra là không phải đến khám bệnh, mà là đến thăm trai đẹp. 

Sự phong khoáng như vậy, sự quyến rũ bùng nổ của sư đệ thực sự tốt sao? sư phụ chắc chắn không thu nhận sai người sao? 

Bây giờ căn phòng của anh ta đã bị đám bệnh nhân nữ kia chiếm đoạt rồi, từng người tranh nhau chen chúc đứng trước mặt Cảnh Dật Nhiên, nhất định phải để anh ta khám bệnh cho mình.

Cảnh Dật Nhiên hình như sớm đã quen với cảnh này rồi, không vội vàng kiểm tra cho từng bệnh nhân, dựa vào tình trạng bệnh khác nhau để kê đơn thuốc, mad con rất chăm chỉ ghi chép.

Gặp một bệnh nhân nữ có vấn đề lớn như vậy, anh ta không thể kê bừa một đơn thuốc, chỉ là nói một vài từ vựng y học cao siêu bí ẩn mà thôi, rồi bảo mọi người ngày mai đến khám lại, điều này quả thực Mộc Thanh đã quá quen thuộc rồi.

Bởi vì khi trước đây y thuật của anh ta chưa uyên thông, cũng đã từng làm như vậy, khi gặp vấn đề không giải quyết được đều ghi lại bệnh tình của bênh nhân trước sau đó buổi tối về nhà hỏi ý kiến của sư phụ, rồi đến ngày thứ hai mới khám lại kê đơn thuốc.

Cứ thế như vậy, y thuật đã tiến bộ nhanh chóng.

Đương nhiên, nếu như gặp phải một ca cấp bách thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy, thì khi đó cần phải trực tiếp giới thiệu người bệnh với một bác sĩ có kinh nghiệm hơn, để chuyên gia thực sự đến chuẩn đoán.

Mộc Thanh đứng một bên để theo dõi, sau đó thì phát hiện ra Cảnh Dật Nhiên vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa tư duy rất nhanh nhẹn, hiệu suất bắt mạch rất giỏi, tất cả các loại dược phẩm đều được ghi nhớ rất kỹ càng.

Mộc Thanh vô cùng kinh ngạc.

Đây tuyệt đối không phải là khả năng nên có của một người mới học y thuật được nửa năm!

Cho dù Mộc Vấn Sinh là một thấy giáo vô cùng tài năng, cũng không thể nào dạy anh ta đến trình độ đó được, bởi vì Mộc Thanh cảm thấy ngay cả anh ta cũng không thể làm được. 

Thật không thể nhìn ra, năng lực y thuật của Cảnh Dật Nhiên lại cao đến như vậy, hơn nữa năng lực của anh ta hiện rõ không nghi ngờ gì.

Quả nhiên là người nhà Cảnh gia, quả nhiên là con ruột của Cảnh Trung Tu, chỉ số thông minh người bình thường không thể so sánh được, trước đây, Cảnh Dật Nhiên chỉ là không thể học mà thôi, bây giờ một khi đã chăm chỉ thì tốc độ tiến bộ nhanh như tên lửa, thật là khiến cho người ta phải đố kị.

Mộc Thanh vô cùng xúc động, trong lòng lại có một áp lực giống như ngày vừa mới học y thuật.

Nếu như bị sư đệ vượt mặt thì người sư huynh này thực sự mất mặt, về nhà nhất định sẽ bị sư phụ đánh chết.

Anh ta cũng cần phải nỗ lực hơn, nghiên cứu nhiều y học, thường xuyên cùng người khác nghiên cứu thảo luận một số ca bệnh khó, để nâng cao trình độ.

Thân là người kế thừa tài năng nhất của Mộc gia, anh ta tuyệt đối không thể làm Mộc gia mất mặt.

Buổi tối khi về nhà của Mộc Vấn Sinh, bất cứ khi nào Mộc Thanh cũng chăm chỉ đọc kỹ sổ ghi chép được sư phụ cất giữ cẩn thận. 

Triệu An An nắm tay trước ngực, tò mò hỏi: “ hôm nay sao anh chăm chỉ thế, ở bệnh viện có chuyện gì à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.