Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 750: Chương 750: Thiên đại hiểu lầm nào!




Triệu An An thật cẩn thận gõ gõ cửa phòng Trịnh Luân, cách cửa bên trong kêu: “Luân luân, tôi là An An, tôi tới chơi với cậu, tôi có thể đi vào không?”

Cô ở bên ngoài đợi một hồi lâu, cũng không thấy có bất luận tiếng gì.

Triệu An An trong lòng cảm thấy Trịnh Luân nhất định là đang tức giận, lại gõ cửa, không có chờ đến lúc Trịnh Luân đáp lại, cô liền trực tiếp mở cửa phòng đi vào.

Đi vào, cô liền nhìn thấu Trịnh Luân đem chính mình bao kín mít nằm trên giường, mặt chôn ở trong chăn, chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc đen dài.

Triệu An An tay chân nhẹ nhàng đi qua, sau đó ngồi xuống mép giường của Trịnh Luân: “Luân Luân, cậu làm sao vậy? Ngồi dậy chúng ta tâm sự một chút đi!”

Trịnh Luân mang theo giọng nói nghẹn ngào từ trong chăn truyền ra: “Tôm hôm nay không thoải mái lắm, cậu đi đi! Tôi muốn đi ngủ!”

Giọng nói cô ôn nhu như cũ, nhưng Triệu An An hiểu cô, đã nghe ra được sự không vui và thương tâm trong giọng nói của cô.

Triệu An An nóng nảy, duỗi tay xốc chăn Trịnh Luân lêb: “Luân Luân, cậu nghe tôi giải thích a, mọi việc căn bản không phải như cậu thấy, cậu thật sự hiểu lầm tôi! Tôi và Trịnh Kinh một chút quan hệ cũng đều không có a!”

Nghe được lời cô nói, Trịnh luôn còn tương đối bình tĩnh lập tức đem nỗi buồn của mình phát tiết trong chăn, nhỏ giọng khóc.

Cô khóc áp lực mà thương tâm, làm cho trong lòng Triệu An An rất hoảng loạn.

Đây là lần đầu cô gặp phụ nữ khóc, ngay chính cô ngày thường cũng rất ít khi khóc, nhìn thấy người khác khóc cũng chịu không nổi.

“Ai nha, Luân Luân, cậu đừng khóc, đừng khóc nào! Tôi nói là những chuyện này đều là hiểu lầm, cậu nhất định phải tin tưởng tôi a! Tôi một chút cũng không thích Trịnh Kinh, hắn nhất định là của cậu, ai cũng không cướp đi, cậu yên tâm đi!”

“Trước tiên cậu ra khỏi chăn đi, hai chúng ta cùng nói chuyện. Cậu đừng làm chính mình buồn quá! Có gì không rõ, cậu cứ hỏi tôi, tất cả mọi thứ tôi đều sẽ nói rõ cho cậu, được không?”

Triệu An An thử đem chăn xốc lên, sau đó liền nhìn Trịnh Luân với đôi mắt sưng đỏ, thoạt nhìn như là một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi, làm người ta rất thương tiếc.

Trịnh Luân tính cách ôn nhu, thậm chí là rất nhu nhược, dung mạo của cô ấy căn bản chính là loại hình tượng điềm đạm đáng yêu này, thật khiến cho người khác muốn bảo vệ. Hiện tại vừa khóc, thoạt nhìn càng thêm đáng thương.

Trịnh Luân đem chính mình cuộn tròn, khóc lóc hỏi: “An An, cậu muốn cùng anh trai tôi kết hôn sao?”

Triệu An An vừa nghe lời này, ngay tức khắc liền đổ ra một thân mồ hôi lạnh, mau chóng phủ nhận: “Không thể nào! Việc này tuyệt đối không có khả năng, cậu phải tin tưởng tôi!”

Không nghĩ tới, Trịnh luân luôn luôn ôn nhu mà lại thiện lương, lúc này đây thế nhưng căn bản không nghe lời Triệu An An giải thích, nước mắt cô ào ào rơi xuống, thương tâm muốn chết nói: “An An, tôi tin tưởng cậu nhất, cậu là người bạn tốt nhất trong cuộc đời này của tôi, nhưng cậu rõ ràng biết tôi đối với anh tôi…… Có tình ý, vậy mà cậu còn làm ra việc như vậy? Tôi đã nhìn lầm cậu! Cậu đi đi. Tôi về sau không bao giờ muốn gặp cậu nữa! Cậu là kẻ lừa đảo!”

Đây là lòi nói tuyệt tình nhất đời này của Trịnh Luân!

Cô vừa khóc, vừa có chút chột dạ, đối sử như vậy với Triệu An An, trong lòng cô thật sự thật không dễ chịu, lúc này rơi lệ thật đúng là không được đầy đủ.

Triệu An An lúc này lại rất giận, trong lòng đã đem Trịnh Kinh hận chết!

Cô đã bị Trịnh Luân coi như kẻ lừa đảo, cô ấy lại còn muốn tuyệt tình với cô!

Triệu An An chân tay luống cuống ôm lấy Trịnh Luân, gấp đến mồ hôi đầy đầu, rồi lại trịnh trọng cam đoan cùng Trịnh Luân.

“Đừng đừng đừng, Luân Luân, tôi không có lừa cậu, tôi vẫn luôn thay cậu trông trừng Trịnh Kinh! Tôi thề với cậu, tôi với anh ta không có quan hệ gì, người anh ta thích cũng không phải tôi, anh ta thích cậu a! Chuyện này cho đến bây giờ tớ vẫn không thể hiểu được. Cậu đừng nói giận, chờ Trịnh Kinh trở về, tôi cùng anh ta đối chất nhau, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng!”

Trịnh Luân vẫn khóc liên tục: “Cậu không cần gạt tôi, tôi đều đã biết, các người thực nhanh sẽ kết hôn! Mộc Thanh cầu hôn oanh động toàn bộ thành phố A, tôi còn thay cậu vui vẻ, đáng tiếc là tôi quá ngốc. Hóa ra cậu chỉ đáp ứng Mộc Thanh ngoài mặt. Trên thực tế lại không muốn gả cho anh ta, cậu chính là bắt cá hai tay, vừa yêu Mộc Thanh lại vừa yêu anh trai tôi! Hiện tại cậu từ chối lời câgfu hôn của Mộc Thanh, chẳng qua cucng chỉ là muốn kết hôn với anh trai tôi mà thôi, cậu đừng tưởng rằng tôi khờ, những việc này tôi đều biết rõ! Triệu An An, cậu không phải người tốt!”

Triệu An An bị cô nói đến muốn nổ đầu, cô cảm thấy mình bị Trịnh Luân lòng vòng đi vào, một hồi lâu cô mới tìm được ý nghĩ của mình, rồi nói: “Tôi cự tuyệt lời cầu hôn của Mộc Thanh căn bản là không phải vì Trịnh Kinh sao? Tôi khi nào lại muốn cùng anh cậu kết hôn? Anh ta là của cậu, chẳng lẽ tôi còn có thể đánh chủ ý? Không không không, cho dù anh ta không phải của cậu thì tôi cũng tuyệt đối không thích anh ta! Người tôi thích vẫn luôn là Mộc Thanh, cái này chẳng lẽ cậu lại không biết?”

Trịnh Luân ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô tội mà lại đáng thương nhìn Triệu An An, khóc lóc nói: “Bây giờ mà cậu còn gạt tôi sao? Có phải đến lúc cậu kết hôn rồi trở thành chị dâu của tôi thì cậu mới bằng lòng nói thật? Cậu thích Mộc Thanh sao lại không gả cho anh ta? Việc này chỉ là cậu lấy cớ mà thôi! Cậu chính là muốn cướp đi anh trai tôi, cậu quá tâm cơ! Tôi không cần cùng cậu làm bạn. bằng không khi nào bị cậu bán đứng tôi cũng không biết!”

Trịnh Luân mặc dù không phải con đẻ của Bùi Tín Hoa, nhưng cũng là do Bùi Tín Hoa một tay che chở nuôi lớn, hai người ở phương diện nào đó tính cách quả thực cũng giống nhau y như đúc a!

Hai người cũng đều là một dạng người, chỉ tin tưởng sự nhận định của mình, hoàn toàn không nghe cô giải thích.

Triệu An An hôm nay đã là ngàn lần muốn giết chết Trịnh Kinh!

Cô đời này, tổng cộng cũng chỉ có hai người bạn tốt, một người là Thượng Quan Ngưng, còn có một người nữa chính là Trịnh Luân, cô không nghĩ sẽ bởi vì loại việc này mà sinh ra ngăn cách với Trịnh Luân, bởi vì quá không đáng giá!

Triệu An An đau lòng lau nước mắt cho Trịnh Luân, nhỏ giọng an ủi cô: “sao tôi có thể cướp anh trai của cậu, người tớ thích vẫn luôn là Mộc Thanh. Cậu lại không phải không biết. Tớ sở dĩ không gả cho anh ấy đó là bởi vì tớ bị bẹnh ung thư hơn nữa hiện tại có khả năng lớn là bị tái phát, tớ chỉ sợ mất năm nữa liền mất mạng, cho nên vẫn luôn không gả.”

Vì muốn làm cho Trịnh Luân tin tưởng, Triệu An An liền đem bệnh tình của mình nói đại khái.

Không nghĩ tới, Trịnh Luân thế nhưng khóc lóc nói: “Cậu không cần lại bịa đặt nói dối lừa gạt tôi, một lời nói dối hay mười lời nói dối thì cũng chỉ là che dấu thôi, tôi hiện tại đã không tin cậu! Cậu đi đi, là tôi không biết nhìn người!”

Triệu An An ngạc nhiên!

Cô hiện tại nói cái gì cũng đều là sai! Nói cái gì thì Trịnh Luân cũng không chịu tin tưởng, xong đời rồi!

Không được, lời cô nói, Bùi Tín Hoa và Trịnh Luân căn bản đều không tin, hai người đều chỉ tin lời Trịnh Kinh nói, cô muốn đem tên hỗn đản Trịnh Kinh kia trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.