Chương 449: Tôi không xứng.
Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng ngồi trong văn phòng ở tập đoàn Cảnh Thịnh, đang xử lý nhưng văn kiện bị đọng lại của thời gian trước, Tiểu Lộc lại giống như trước kia, ngồi ở một bên sô pha, ôm một que kẹo to như mặt cô ấy vui vẻ ăn mừng.
Thượng Quan Ngưng hiện tại đã quen với hai dáng vẻ của Tiểu Lộc, tuy rằng trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng mơ hồ cũng biết chuyện như thế nào, cũng không truy hỏi đến cùng.
Tới gần giữa trưa, tiếp tân Anna ở dưới sảnh gọi cho cô, nói có vị Tạ tiên sinh tìm cô.
Thượng Quan Ngưng vừa nghe là họ Tạ, cả người đều lạnh.
Cô tuy rằng không muốn thấy Tạ Trác Quân, nhưng lại không thể không thấy, nếu không có việc hắn căn bản là không chịu đến Cảnh Thịnh.
Cảnh Dật Thần hôm nay cũng đến tập đoàn, từ sau khi bọn họ tổ chức hôn lễ, hắn trở lại Cảnh Thịnh đi làm, truyền thông đã bắt đầu công bố các tin túc về tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Cảnh Thịnh.
Cảnh Dật Thần lấy phương thức oanh tạc xuất hiện trước công chúng, khí chất của hắn lạnh lùng cao quý, khuôn mặt đẹp trai hoàn mỳ, thực lực vô cùng lớn, làm mọi người cực kỳ hâm mộ bối cảnh gia tộc của hắn, các tin tức cực kì chấn động.
Hiện tại hắn xuất hiện còn nhiều hơn các mình tinh khác, đặc biệt là ngày hôm qua hắn tiếp nhận phỏng vấn của kênh tài chính và kinh tế của thành phố A, đã nhanh chóng trở thành đề tài nóng hổi nhất của thành phố A.
Tuy rằng nữ MC về tài chính và kinh tế liên tục dò hỏi tình huống hôn nhân của Cảnh Dật, hắn có xác nhận mình đã kết hôn, nhưng như cũ không ngăn cản được những cô gái ở thành phố A điên cuồng mê luyến cùng ái mộ.
Từ đứa bé còn bi bô tập nói, đến các cô gái trẻ mơ mộng, đến các bạn gái trung niên đã trải qua thăng trầm cuộc sống, lại đến các bà lão đã tám mươi tuổi, chỉ cần là phụ nữ, liền không có ai không cuồng nhiệt.
Rất nhiều người điên cuồng mạnh mẽ xông vào tòa nhà của Cảnh Thịnh, sôi nổi mong muốn chụp ảnh chung với Cảnh đại thiếu hoặc là xin ký tên, cầu hôn……
Gần đây nhưng lý lịch đến xin việc ở tập đoàn, gần như tất cả đều là nữ giới, đương nhiên, cũng có rất nhiều thanh niên thoạt nhìn rất đẹp trai, bọn họ ái mộ Cảnh đại tổng tài càng thêm điên cuồng mãnh liệt!
Ở bộ phân quan hệ xã hội, đã thu được rất nhiều các quà tặng của fan hâm mộ cả nước. Ở tập đoàn Cảnh Thịnh, người khác gửi quà tặng đến cho tổng giảm đốc, tất cả đều do bộ phận quan hệ xã hội tiếp nhận, mở ra xem xét rồi nhập kho, sau đó báo cáo lại với tổng giám đốc.
Nếu muốn gửi đồ cá nhân cho Cảnh Dật Thần, sẽ không gửi đến tập đoàn.
Hơn nữa trong những quà tặng đó không thiếu vật có tính nguy hiểm, không thể để tổng tài bị đe dọa, cho nên của ải của bộ phận xã hội xét duyệt cực kì nghiêm khắc.
Đương nhiên, ngoại trừ những người bên ngoài cực kì cuồng nhiệt với Cảnh Dật Thần, cũng duy trì ham thích rất lớn với thân phận vợ hắn —— ham thích đi khai quật từng chút từng chút một thân phận Thiếu phu nhân Cảnh gia, hận không thể đem tổ tông mười tám đời của Thượng Quan Ngưng tất cả đều đào ra.
Nhưng mà Cảnh Dật thần đối với việc này đã sớm có chuẩn bị, đã đem tất cả thông tin về Thượng Quan Ngưng đều ẩn giấu, những thứ mà người ta có thể điều tra ra rất ít.
Hôm nay Thượng Quan Ngưng thậm chí còn không đi chung xe với hắn đi làm, mà là điều đoàn xe có thể so sánh với xe tăng nhỏ đưa cô đi làm.
Thân phận của cô có chút mẫn cảm, Thượng Quan Ngưng trên cả đường đi đều có chút lo lắng, hôm nay Tạ Trác Quân lại tới tìm cô, cô cần phải mau chóng xử lý, hơn nữa phải xử lý thật tốt, không thể lưu lại bất kì tai hoạ ngầm nào.
Nếu không chẳng may truyền thông bắt được tiếng gió, nói cô cùng Tạ Trác Quân có cái gì đó, vậy không ổn.
Hơn nữa, Thượng Quan Ngưng cực kì bận tâm tới cảm giác của Cảnh Dật Thần, hắn là một người kiêu ngạo, lại là yêu cô như vậy, cô không nghĩ bởi vì một Tạ Trác Quân, mà xảy ra mâu thuẫn với Cảnh Dật Thần.
Hiện tại ở tầng một có rất nhiều người phụ nữ đang chen chúc, tuy rằng bảo vệ của tập đoàn Cảnh Thịnh đã kéo ra giải ngăn cách, không cho các cô ấy tới gần, nhưng ở tầng một vẫn không an toàn như cũ.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Tạ Trác Quân ở phòng khách lầu ba.
Hôm nay Tạ Trác Quân, so với ngày hôm qua thoạt nhìn có chút tinh thần, tuy rằng vẫn cực kì mệt mỏi như cũ, trên mặt che kín tang thương, nhưng ít nhất toàn thân trên dưới đều là tây trang và áo sơmi cao cấp hoàn mỹ, tóc cũng được chải chỉnh chỉnh tề tề.
Nháy mắt nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, Tạ Trác Quân vẫn không khỏi có chút hoảng hốt.
Hắn chưa từng nghĩ đến, bọn họ sẽ biến thành như bây giờ, hắn nghèo túng thất bại sắp sửa phá sản, mà cô rực rỡ lóa mắt, phát triển không ngừng, tình yêu và sự nghiệp tất cả đều thành công, cả người cô như một đóa hoa hồng được tắm qua mưa gió, phát ra ánh sáng lóa mắt, hắn như cỏ khô bị mưa gió thổi bay, nghiền thành hạt bụi.
Hối hận sao?
Trong lòng Tạ Trác Quân chua xót cùng đau đớn nháy mắt đem hắn chôn vùi.
Hối hận.
Không chỉ là hối hận, là đau thấu tim gan, hận tới nghiến răng nghiến lợi, hận hắn năm đó quá ngây thơ quá khinh cuồng, hận mình có mắt không tròng, để mất một cô gái lộng lẫy bắt mắt như vậy.
Hôm nay Thượng Quan Ngưng mặc một bộ đồ công sở màu đen, áo khoác cởi một nút, ống quần thẳng tắp bao vây lấy cặp chân thon dài, trên chân đi một đôi giày màu đen đế bằng, trên giày điểm xuyết những khối kim loại màu trắng, bên trong tây trang là áo sơmi màu trắng đồng phục của tập đoàn Cảnh Thịnh, theo số đo mà may ra, ngắn gọn tinh xảo, giỏi giang mà ưu nhã.
Cô đeo dây chuyền rubi đỏ, khuyên tai kim cương, nhẫn cưới bạch kim, còn có một chiếc đồng hồ trị giá ngàn vạn.
Nhưng tất cả các đồ trang sức này, đối với cô mà nói, thật sự cũng chỉ là vật trang trí mà thôi, rubi và kim cương đều không thể cướp đi ánh sáng trong đôi mắt cô, đều bị làn da tuyết trắng của làm cho ảm đảm phai mờ.
Tạ Trác Quân không phải chưa từng gặp qua mỹ nữ trẻ trung, tương phản, hắn cũng được vô số mỹ nữ chào đón, Thượng Quan Nhu Tuyết chính là một trong số đó.
Nhưng mà, hắn đối với Thượng Quan Ngưng vẫn có chút thất thần, người con gái như vậy, chỉ cần an an tĩnh tĩnh đứng ở nơi đó, chính là một phong cảnh tuyệt đẹp, hắn biết rõ, chính mình không xứng với cô, có lẽ, trước nay đều chưa từng xứng với cô.
Thượng Quan Ngưng nhìn Tạ Trác Quân nhìn mình ngây người, trong lòng dâng lên một chút không vui.
“Tạ tiên sinh, tôi đã nói rất nhiều lần, không có việc gì đừng tới công ty của tôi, tôi rất bận, nếu anh tới để nói chuyện hợp tác, vậy rất xin lỗi, tôi sẽ không hợp tác với anh, lập trường của tôi sẽ không vì bất kì cái gì mà thay đổi, hy vọng anh có thể rõ ràng, hy vọng anh lập tức rời đi.”
Thượng Quan Ngưng giọng nói hờ hững, nghe không ra bất luận oán khí hoặc ý châm chọc gì, chỉ có sự xa cách rõ ràng.
Tạ Trác Quân từ trong cảm xúc đau long giãy giụa bò ta, hắn tận lực khiến chính mình bình tĩnh: “Tôi tới không phải để nói chuyện hợp tác với cô, tôi muốn cô để La Nhung quay trở lại làm việc. Cô không thể khai trừ hắn, chuyện này không liên quan đến hắn, là ân oán của hai chúng ta, tại sao phải liên lụy đến người vô tội.”