Chương 191: Triệu chứng người sống thực vật (1).
Cảnh Dật Nhiên không cưới được Thượng Quan Ngưng, nên hiển nhiên sẽ không vội vàng mà đi giúp Thượng Quan Chinh.
Thượng Quan Chinh lo lắng hai ngày, cuối cùng vẫn không dám cá cược Cảnh Dật Thần sẽ buông tha cho ông ta, cực kỳ không cam lòng, làm theo yêu cầu của anh đệ đơn từ chức – tự mình nộp đơn từ chức, dù sao cũng tốt hơn bị khai trừ.
Ông ta lấy lý do sức khỏe không tốt để từ chức, tương lai nếu có cơ hội, còn ó thể trở lại làm quan, nhưng nếu như Cảnh Dật Thần trình tất cả các bằng chứng tội phạm trong quá khứ của ông ta lên tỉnh, cuộc sống của ông ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!
Không phải hai cậu con trai Cảnh gia đều thích con gái ông ta sao?
Tuy rằng Thượng Quan Ngưng đã không còn quan hệ với ông ta, nhưng cô cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn người cha này mà mặc kệ sống chết!
Ông ta rất hiểu tính cách đứa con gái này của mình, mặc dù bề ngoài trông thờ ơ lạnh lùng, trên thực tế, rất dễ mềm lòng, đối với tình thân và người nhà đều xem trọng.
Trước đây, thời điểm ông buộc con gái mình đính hôn với Tạ Trác Quân, ban đầu cô cũng không đồng ý, nhưng sau đó lấy Hoàng Lập Hàm ra đe dọa cô, cô ngay lập tức đồng ý đính hôn với Tạ Trác Quân.
Có lẽ, ông sẽ có cơ hội khác lớn hơn!
Vì vậy, sau hồi nghĩ rồi lại nghĩ đã thông suốt, Thượng Quan Chinh không còn cảm giác như người rơi từ trên đỉnh núi xuống chân núi, trái lại, ông ta tích cực chạy đi khắp nơi – gần nhất là cố gắng xóa sạch những việc làm trước đó, thứ hai là giữ liên lạc thật tốt với những người cấp dưới, sẽ có ngày ông ta cần đến bọn họ!
Thậm chí đến Tạ Đông Phong, Thượng Quan Chinh cũng không buông tha.
Tạ Đông Phong có một chỗ dựa không hề nhỏ trong quân đội, lúc trước ông ta có thể lên làm Phó thị trưởng, tất cả đều nhờ vào người này. Cho nên, mấy ngày này Thượng Quan Ngưng đều chạy đến Tạ gia, nói rằng muốn đến thăm con gái, trên thực tế là muốn qua lại nhiều hơn với Tạ Đông Phong, thuận tiện dò hỏi mối quan hệ trong quân đội của Tạ Đông Phong rộng đến thế nào.
Vốn dĩ ban đầu Tạ Đông Phong nhìn Thượng Quan Chinh bị sa thải khỏi chiếc ghế Thị trưởng mà ông ta ngày nhớ đêm thương đã vô cùng chán ghét, bây giờ thấy ông ta trở thành một người bình thường, mà vẫn xuất hiện với gương mặt hồng hào, trong lòng vô cùng nghi ngờ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỗ dựa trong quân đội của ông ta, từ hôm Tạ Trác Quân kết hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết, đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với ông, ngay cả khi ông cố ý tìm đến cửa cũng đều không thấy bóng. Vì vậy, ông ta mất đi nguồn tin chính trị thành phố A, đối với việc Thượng Quan Chinh đột nhiên nhậm chức Thị trưởng rồi đột ngột tạm rời cương vị công tác cũng hoàn toàn không biết gì.
Trong sáng ngoài tối ông ta đều đi điều tra Thượng Quan Chinh, trong lòng biết rõ, nhưng trước sau đều không nói ra.
Tuy nhiên ông ta đoán rằng, có lẽ Thượng Quan Chinh đã leo lên một ngọn núi khác, bằng không một kẻ ham mê quyền lực như Thượng Quan Chinh, tuyệt đối không có khả năng sau khi từ chức còn tích cực như vậy, trong trường hợp bình thường, hẳn là ông ta phải giống như lần trước, trực tiếp ngất xỉu mới đúng.
Cho nên, ngay trong đêm hôm đó, Tạ Đông Phong nhanh chóng bác bỏ yêu cầu ly hôn của Tạ Trác Quân với Thượng Quan Nhu Tuyết.
“Cha, hiện tại bọn họ chỉ là một gia đình bình thường, Thượng Quan Chinh không còn bất cứ quyền thế nào, không còn mối đe dọa nào đối với vấn đề kinh doanh của gia đình chúng ta, tại sao con không thể li hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết?! Mỗi một ngày con đều không muốn tiếp tục cùng cô ta, nhìn thấy cô ta con cảm thấy ghê tởm!”
Chỉ mới trải qua mấy ngày, Tạ Trác Quân như già đi mười tuổi, hai bên mai cũng đã sinh tóc bạc, râu nhiều ngày không cạo, quần áo cũng một mớ hỗn độn nhăn nhúm, gương mặt đầy mệt mỏi.
Biết được Thượng Quan Chinh từ chức Thị trưởng, hắn đặc biệt cao hứng, hưng phấn từ quán bar về đến nhà, nói ra ý nghĩ trong lòng với cha, cho rằng cuối cùng cũng có thể li hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết.
Nhưng Tạ Đông Phong không thương tiếc đập tan mộng đẹp của hắn, lạnh lùng nói: “Trác Quân, con nghĩ rằng kết hôn là trò đùa? Muốn kết hôn là kết hôn, muốn li hôn là li hôn?! Con cũng đã ba mươi tuổi rồi, sao lại có thể giống một đứa trẻ như vậy! Bây giờ con li hôn sẽ là vết nhơ cả đời bị mọi người chê cười, bị người đời khinh thường, nói Tạ gia chúng ta quên ân phụ nghĩa, bợ đỡ, lúc gia đình người ta có quyền có tiền thì cưới con gái họ, lúc gia đình người ta sa cơ, chúng ta ngay lập tức bỏ rơi con họ! Tương lai Tạ gia chúng ta sao còn mặt mũi đứng ở thành phố A? Còn ai dám hợp tác với Tạ gia?”
“Nhưng đó không phải lỗi của con! Là Thượng Quan Nhu Tuyết tráo trở, lừa dối con trong nhiều năm! Làm thế nào con biết cô ta là người tàn nhẫn, hơn nữa còn có quan hệ không rõ ràng với nhiều đàn ông như vậy, người khác nhìn thấy con đều âm thầm cười nhạo sau lưng, còn chịu đựng nữa con sẽ điên!”
Tạ Trác Quân đầy bất bình cùng không cam lòng, hắn bây giờ không làm gì cả, mỗi ngày ngoài việc sống mơ mơ màng màng trong quán bar, chính là tập trung tinh thần muốn li hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết. Ban đầu Thượng Quan Chinh còn ngồi ở vị trí cao nên cậu ta không thể đệ đơn li hôn, mà hiện tại ông ta đã không còn làm Thị trưởng, đến cuối cùng cũng có một chút hi vong, hắn không muốn bỏ cuộc!
Tạ Đông Phong không có cách nào nói với con trai về suy đoán Thượng Quan Chinh đã tìm ra một hậu thuẫn cứng cỏi ở phía sau, chỉ có thể nghiêm khắc răn dạy hắn: “Nhưng lúc trước chính con đã khóc lóc muốn từ hôn với Thượng Quan Ngưng, nói cả đời chỉ yêu một mình Thượng Quan Nhu Tuyết! Bây giờ nó không chỉ đã kết hôn với con, mà còn mang thai, không phải con luôn muốn? Không biết nhìn người, hậu quả chỉ có thể chính con gánh vác! Vả lại những tấm hình kia đều là quá khứ, sau khi kết hôn với con nó vẫn luôn yên phận là một người vợ của Tạ gia, vẫn một lòng yêu thương con, hơn nữa còn là một MC nổi tiếng ở thành phố A, con không thể nói không cần là không cần!
Tia hi vọng duy nhất đã bị bóp chết, Tạ Trác Quân chỉ cảm thấy từng vật từng vật ngay trước mắt đều hóa thành màu đen, bệnh cũ đau đầu nhanh chóng tái phát, hắn khổ sở co người ôm đầu ngồi trên sofa, trong miệng rên lên đau đớn. Âm thanh đứt quãng.
Trong nháy mắt sắc mặt Tạ Trác Quân tái nhợt đến đáng sợ!
Tạ Đông Phong sợ hết hồn, ngay lập tức đến cạnh dìu hắn, lo lắng hỏi: “Trác Quân, con làm sao vậy? Có đau lắm không? Cha đưa con đến bệnh viện!”
Bệnh đau đầu của con trai ông ta đã biết từ hai tháng trước, nhưng ông không nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy!
Tạ Trác Quân đè nén cơn đau thấu tim, móc từ túi quần một lọ thuốc giảm đau, bỏ vào miệng một vốc, qua một lúc sau cơn đau mới dịu dần.
Tạ Đông Phong nhìn sắc mặt con trai, không hết lo lắng nói: “Con suốt ngày uống thuôc thế này, này mai cha sẽ đến công ty, con nên đến bệnh viện kiểm tra một chút!”
Tạ gia mấy đời độc đinh, hiện tại Tạ Trác Quân là con trai duy mất, nếu hắn xảy ra chuyện gì, Tạ gia chỉ có thể tuyệt hậu! Lúc trước thời điểm hắn gặp tai nạn xe trở thành ngươi thực vật, hai vợ chồng bọn họ đau lòng muốn chết.
Đứa nhỏ trong bụng Thượng Qfuan Nhu Tuyết còn chưa biết là nam hay nữ, càng không biết có phải là con của Tạ Trác Quân hay không, Tạ Đông Phong tự cảm thấy không cần để ý đến cô ta.
Nhìn gương mặt con trai đầy đau đớn mệt mỏi, Tạ Đông Phong vô cùng đau xót, ngữ khí dịu dàng mấy phần, từ từ phân tích nói: “Không phải cha không cho con ly hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết, nhưng con có thể tìm đến luật sư của Tạ gia, nếu bây giờ con cùng Thượng Quan Nhu Tuyết li hôn, sẽ phải trả cho cô ta bao nhiêu tiền? Tạ gia chúng ta mấy đời tich lũy, lại muốn dâng tay kính đến cho gia đình Thượng Quan? Hơn nữa, luật pháp quy định rõ ràng trong khi người phụ nữ mang thai, người đàn ông không được phép li hôn, trừ khi...”