Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 370: Chương 370: Vướng mắc và đau khổ của Mộc Thanh.




Chương 371: Vướng mắc và đau khổ của Mộc Thanh.

Sau khi đi ra từ phòng bệnh của Chu Nhược Đồng, Triệu An An nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có người, mới nhỏ giọng hỏi: “A Ngưng, cậu nói xem Chu Nhược Đồng có trực tiếp chia tay Trịnh Kinh không? Tớ xem dáng vẻ của cô ta, giống như đã bị cậu thuyết phục! Cậu sao lại trở nên lợi hại như vậy, tớ cảm thấy muốn đi theo cậu học nghề!”

Thượng Quan Ngưng bật cười, duỗi tay lại véo thịt trên mặt cô ấy: “Tới đây, gọi một tiếng sư phụ nghe một chút.”

Sắc mặt Triệu An An tức khắc đen xuống.

Thượng Quan Ngưng cười thu tay lại, nhẹ giọng nói: “Làm gì có chuyện dễ dàng khiến cho Chu Nhược Đồng từ bỏ Trịnh Kinh như vậy, cô ta là một người có lý trí, kể cả nhất thời bị tớ thuyết phục, chỉ sợ cũng sẽ không lập tức từ bỏ. Cô ta không chờ mong tình yêu, tự nhiên cũng sẽ không để ý đến việc Trịnh Kinh thích ai, chẳng qua, tớ cảm thấy cô ta cũng không muốn về sau kết hôn, Trịnh Kinh còn một lòng với Trịnh Luân.”

“Hóa ra bọn họ căn bản không thích đối phương! Hừ, thật là, làm tớ lo lắng một trận, sớm biết rằng như thế tớ sẽ không ra tay!”

Thượng Quan Ngưng cười nói: “Đúng vậy, cậu không phân rõ trắng đen liền đánh người ta, lần tới không thể tiếp tục như vậy, vũ lực không thể giải quyết được vấn đề, cậu muốn thì hãy học tập tớ, nhìn xem, phải dùng đến não mới được! Hiện tại xã hội này, cần một cô gái tài hoa, không phải người bạo lực giống cậu, làm sao có thể giải quyết tốt mọi việc được! Cậu đánh người trong lòng của Luân Luân, nhất định cô ấy rất đau lòng, nói không chừng cậu còn phải xin lỗi người ta đấy!”

Triệu An An cười không được, duỗi tay chỉ vào cô nói: “Thượng Quan Ngưng, sao da mặt cậu càng ngày càng dày vậy, như vậy sẽ dạy hư cháu trai của tớ!”

Triệu An An cười trong chốc lát mới nói: “Chẳng qua, Luân Luân khóc rất đẹp có thể gọi là hoa lê dính mưa a, cũng không biết là đau lòng tên khốn kiếp Trịnh Kinh kia hay là đau lòng chị em tốt như tớ, dù sao nhìn dáng vẻ cô ấy khóc, tớ cũng không ra tay được. Tớ cảm thấy cô ấy hẳn là loại hình mà tất cả các đàn ông đều thích, giống như chim nhỏ nép vào người, nhu nhược động lòng người, tớ nhìn còn muốn thấy bảo vệ chứ nói chi là đàn ông. Cho nên, Trịnh Kinh thích cô ấy mới là bình thường, không thích cô ấy thì Trịnh Kinh căn bản không phải là đàn ông!”

Trịnh Luân đúng là loại cô gái mà nhiều người rất thích, bởi vì cô ấy trong ngoài như một, từ trong ra ngoài đều có hơi thở thanh thuần dịu dàng, trong ánh mắt cô ấy không có chút tạp chất nào, lương thiện lại đơn thuần.

Hôm nay Triệu An An rốt cuộc nói đúng một câu, Trịnh Kinh thích Trịnh Luân mới là bình thường.

Cùng cô gái như Trịnh Luân sớm chiều ở chung, sao có thể không rung động đây?

Thượng Quan Ngưng thật ra rất bội phục Trịnh Kinh, hắn rõ ràng đã thích Trịnh Luân, nhưng mà lại có thể khống chế được mình, thậm chí vì làm Trịnh Luân hết hy vọng, cố ý tìm bạn gái, ý chí của hắn rất mạnh mẽ, cũng là một người chính trực, sẽ không bởi vì dục vọng của mình mà làm việc trái với luân thường đạo lý.

Nghĩ đến đây, cô cười nói: “An An, tớ muốn tiếp tục kế hoạch ABC của cậu, yên tâm đi hạ thuốc Trịnh Kinh đi! Hai chúng ta phải làm người xấu, đem Trịnh Luân đưa đến bên miệng Trịnh Kinh, nếu hắn không ăn, vậy thật sự không thể trách chúng ta!”

Chỉ có thể trách phương diện nào đó của Trịnh Kinh thật sự có vấn đề!

Triệu An An vừa nghe Thượng Quan Ngưng đồng ý, lập tức cao hứng nhảy dựng lên: “Ha ha, tớ biết mà, cậu sẽ giúp đỡ tớ! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, để Trịnh Kinh cưới Luân Luân, lần mua bán này rất có lời, bằng không với tính cách của Luân Luân, về sau gả cho ai đều sẽ có hại!”

Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An nói nói cười cười trở về văn phòng của Mộc Thanh, đi vào, Cảnh Dật Thần liền lập tức đứng lên đón.

Hắn nhìn từ đầu đến chân Thượng Quan Ngưng một lần, phát hiện không có vấn đề, giống như thở nhẹ ra một hơi.

Thượng Quan Ngưng cảm thấy, chồng cô quá mức khẩn trương, mới rời đi một lát, liền sợ cô xảy ra vấn đề.

Hắn yêu cô như vậy sao?

Trong lòng Thượng Quan Ngưng tràn đầy hạnh phúc, có chút ngọt ngào nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Em rất tốt, con cũng rất tốt, yên tâm đi.”

Cảnh Dật Thần nghe cô nói, trên mặt hiện ra nhàn nhạt ý cười: “Ừ, được.”

Triệu An An căn bản không chú ý tới này hai vợ chồng này thân mật, lực chú ý của cô đều bị Mộc Thanh đang xử lý miệng vết thương của Trịnh Kinh hấp dẫn.

Cô giật mình lớn tiếng nói: “Tên khốn kiếp, sao trên người anh lại có nhiều vết thương như vậy?!”

Sẽ không phải đều do cô đánh đi?

Gương mặt bầm tím, quai hàm sưng lên, dưới mũi còn có vết máu đã khô, trên trán cũng đã được Mộc Thanh băng bó qua, hiển nhiên cũng bị thương, trên lỗ tai còn có dấu vết bị cắn, trên cánh tay trần của hắn tím tím xanh xanh, tất cả đều là vết thương, thoạt nhìn thực sự có chút thê thảm.

Đường đường là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố A, chỉ cần nghe thấy tiếng cảnh sát Trịnh đều sợ mất mật chạy trốn không thấy bóng dáng, lại bị một cô gái công phu mèo cào ba chân làm cho cả người đầy vết thương!

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Trịnh Kinh có thể mất hết mặt mũi!

Cố tình Triệu An An một chút giác ngộ cũng không có, còn giật mình Trịnh Kinh tại sao lại bị cô đánh thành như vậy, cô nhớ rõ, chính mình không xuống tay như vậy a!

Trịnh Kinh nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú cảu Triệu An An gần trong gang tấc, bỗng nhiên cảm thấy, chính mình đã lâu không có xúc động muốn đánh chết một cô gái!

Mà hiện tại, hắn rất muốn đánh khuôn mặt này thành tàn phế!

Cô thật sự là quá thiếu đòn!

Triệu An An nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có ngọn lửa nguy hiểm, lập tức trốn ra phía sau Mộc Thanh, còn mạnh miệng nhìn Trịnh Kinh gào lến: “Anh muốn làm gì, sao lại dùng loại ánh mắt đáng khinh đó nhìn tôi! Không đứng đắn!”

Trịnh Kinh bị cô chọc tức đến lệch cả mũi, nhưng mà Triệu An An chỉ là phụ nữ, hơn nữa là người phụ nữ của anh em mình, cơn giận này, hắn chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống, khiến hắn nghẹn tới mức mặt mũi đỏ bừng.

Mà giờ phút này Mộc Thanh đang không ngừng khử trùng cho vết thương của Trịnh Kinh, băng bó, trong lòng lại vướng mắc và đau khổ.

Một mặt, người phụ nữ của hắn đã đánh Trịnh Kinh đến mức độ này rồi, trên người toàn là vết thương, vừa thấy là biết do đánh nhau mà có, hiển nhiên, Triệu An An khẳng định là ghé vào trên người Trịnh Kinh vừa đánh vừa đá, hai người khẳng định là vừa kéo vừa ôm, hơn nữa Triệu An An còn dùng răng cắn Trịnh Kinh, lỗ tai, cổ, cánh tay, bả vai, nơi nơi đều có dấu răng!

Những vết thương này, thoạt nhìn muốn có bao nhiêu ái muội lên có bấy nhiêu! Thật sâu kích thích tới người bạn trai là hắn!

Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mới muốn giúp Trịnh Kinh xử lý vết thương! Việc này đối với hắn mà nói quả là một loại tra tấn tàn nhẫn!

Cô gái này không nhớ mình là con gái sao!

Cô không coi mình là phụ nữ không tính, cũng nên biết Trịnh Kinh là một người đàn ông, chẳng lẽ cô một chút cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của bạn trai sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.