Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 857: Chương 857: Xấu hổ xấu hổ xấu hổ




Bất quá, người bên Trịnh gia vẫn gọi cô là Luân Luân như cũ, chỉ có Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư gọi cô là Tích Tích.

Trịnh Luân rất thích hai cái tên này, cô lúc trước vẫn luôn cho rằng tên mình là Thất Thất, hiện tại mới biết được mình tên Tích Tích.

Chỉ là, cô cảm thấy này hai chữ tuy rằng phương pháp sáng tác bất đồng, nhưng phát âm lại giống nhau!

Tên cũ phát âm là qi, tên mới là xi, cũng chẳng khác lắn, cho nên cô căn bản không cảm thấy có cái gì bất đồng.

Cô cũng không quá để ý đến tên, bất quá, cô quả thật càng thích người khác gọi cô là Tích Tích, bởi vì như vậy mới có thể thấy cô và Trịnh Kinh không phải anh em ruột, bọn họ có thể có cảm tình, có thể quang minh chính đại có mối quan hệ yêu đương.

Bạn bè thân thích của Trịnh gia rất nhanh liền biết Trịnh Luân tìm được cha mẹ ruột, thậm chí không ít người gọi điện thoại cho Bùi Tín Hoa chứng thực.

Bùi Tín Hoa lời nói tuy rằng nhẹ nhàng như không có chuyện gì, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn rất là rất khó chịu, đặc biệt là hai ngày nay Trịnh Luân bị vợ chồng Cổ thị đón về nhà đi ở, trong nhà vắng vẻ, lòng bà cũng rất trống không.

Bà ngồi một mình trên giường trong phòng ngủ của Trịnh Luân, nước mắt rơi xuống, Trịnh Kinh đi vào mà bà cũng không chú ý tới.

“Mẹ, thật xin lỗi, đều là con không tốt! Mẹ đừng khóc, một lát nữa con sẽ tới Cổ gia đưa Luân Luân về”

Trịnh Kinh nửa quỳ ở trước mặt Bùi Tín Hoa, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà

Quả thật Trịnh Luân không ở nhà, trong lòng hắn cũng cảm thấy trong nhà thiếu đi cái gì quan trọng, làm chuyện gì cũng không có tinh thần.

Hiện tại nhìn thấy Bùi Tín Hoa khổ sở như vậy, trong lòng hắn lại càng thêm khó chịu và tự trách.

“Cái tiểu tử thúi, đem việc của em gái cậu ồn ào nơi nơi, một đám bọn họ đều nói bóng bói gió hỏi thăm, tâm tình của mẹ con một chút cũng không để ý sao?”

Trịnh Kinh cẩn thận nhận lỗi: “Là con quá nóng vội, mẹ, là con trai không tốt, mẹ đánh con đi cho bớt giận!”

Hắn cần phảu làm như vậy a, nếu không về sau cưới Trịnh Luân, người khác sẽ càng thêm kinh ngạc, sẽ càng có nhiều người gọi điện thoại cho Bùi Tín Hoa hơn!

“Ta về nhà, trong nhà không có thân ảnh của em gái con, không có người làm nũng gọi mẹ. Trong lòng ta rất khó chịu, cảm giác như mất đi người con gái vậy. Năm đó khi em gái con ra đi, mẹ cảm thấy như trời sậo xuống, mỗi ngày đều không dám ngủ, một lần ngủ là có thể mơ thấy khuôn mặt tái mét nhỏ bé của em con, mơ thấy bộ dáng thống khổ của con bé.”

Nói đến con gái đã qua đời, Bùi Tín Hoa vành mắt vẫn có chút hồng, Trịnh Kinh cũng không tự chủ được cúi đầu.

Năm đó em gái đã không còn, đối với cả nhà đều là một cú đả kích trầm trọng, cô bé hoạt bát mỗi ngày đều thích đi theo hắn, bỗng nhiên một ngày không bao giờ tỉnh lại nữa.

“Cho đến lúc có Luân Luân, trong lòng ta mới an ổn hơn rất nhiều. Hai đứa nó lớn lên giống hệt nhau, ta liền cảm thấy em gái con đã trở lại, cho nên dần hồi phụ tinh thần. Ta cho rằng con bé trưởng thành xuất giá, thì ta sẽ vui vẻ đối mặt, hiện tại mới biết được, Luân Luân không ở nhà một ngày mà ta lại khó chịu như vậy.”

Bà sờ đầu con trai, bình tĩnh nói: “A kinh, con cưới Luân Luân đi!”

Trịnh Kinh bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ nói: “Mẹ, mẹ đã đồng ý?!”

“Ừ, ta đã đồng ý. Mẹ kỳ thật vẫn luôn cảm thấy, trừ con ra, không ai có thể chăm sóc cho Luân Luân tốt hơn. Con bé là đứa thiện lương đơn thuần. Cần có một đứa có một bụng ý nghĩ xấu che chở. Con bé về sau còn sống ở nhà chúng ta, còn gọi ta là mẹ, chuyện này thật là vui!”

Trịnh Kinh ôm lấy Bùi Tín Hoa đột nhiên hôn bà một cái: “Mẹ, mẹ quả nhiên là mẹ ruột của con, mẹ chờ đi, con đi đón Luân Luân về nhà!”

Hắn nói xong, một chút trầm ổn ngày thường cũng không còn, chạy ra ngoài

Bùi Tín Hoa ghét bỏ lau nước miếng của con trai dính vào mặt, bất mãn nói thầm: “Quả nhiên vẫn là vợ quan trọng hơn mẹ, chong chốc lát liền bỏ rơi mẹ để đi tùm vợ!”

Bất quá, bà rất nhanh liền vui vẻ lên, Trịnh Luân phải gả cho Trịnh Kinh, bà tuy rằng vẫn là cảm thấy có chút khó chấp nhậb, nhưng lại cảm thấy vui vẻ.

Bọn họ một nhà bốn người, về sau thật sự có thể vĩnh viễn ở bên nhau!

Trịnh Kinh đón Trịnh Luân từ Cổ gia về, vợ chồng Cổ thị có chút luyến tiếc, gần đây tình cảm bọn họ và Trịnh Luân tiến bộ vượt bậc, huyết thống thật là thần kỳ, có thể kéo gần khoảng cách của bọn họ, Trịnh Luân không thích tiếp xúc người xa lạ như vậy, nhưng rất nhanh liền thích bọn họ.

Cô hiện tại đã gọi hau người bọn họ là cha mẹ rất thuận miệng.

“Cha, mẹ, hai người mau trở về đi, tí nữa cha mẹ sang đó ăn cơm với con, giờ con đi trước!”

Giọng nói Trịnh Luân mềm mại ôn nhu, mặc dù không làm nũng, nhưng nghe tới cũng giống như đang làm nũng, cô với người đã quen thuộc cũng thường nói đùa

Ngô tư yêu thương cô không được, cười nói: “Được, con đi trước đi, mẹ và cha cin sẽ đến Trịnh gia cùng ăn cơm. Nói với mẹ con, hôm nay chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút!”

Cái cảm giác có hai cha hai mẹ thật mới lại, Trịnh Luân cho đến bây giờ vẫn sẽ cảm thấy không thể tin được, nhiều người yêu thương cô như vậy, cô hạnh phúc còn không được!

“Được nha, cha mẹ đến, mẹ con khẳng định là rất vui vẻ!”

Lưu luyến không rời nói vài câu, Trịnh Luân vẫn lên xe, đi theo Trịnh Kinh trở về.

Vừa lên xe, Trịnh Kinh thay cô cột kỹ đai an toàn, sau đó liền thuận thế cầm bàn tay nhỏ mềm mại không xương của cô, một tay đỡ lấy tay lái, không nhanh không chậm lái xe.

Trịnh Luân có chút ngượng ngùng.

Có lẽ là thân phận có biến hóa, loại tình cảm này của cô đối với Trịnh Kinh càng thêm rõ ràng.

Trước kia làm một chút động tác thân mật, cô đều cảm thấy đó là việc anh trai và em gái nên làn, không có gì cả.

Chính là hiện tại Trịnh Kinh chỉ cần hơi chạm vào cô, thì tim cô sẽ đập cực nhanh!

Trịnh Kinh đi một đoạn đường, ở.tidnh huống Trịnh Luân không hề phòng bị, bỗng nhiên cúi đầu hôn môi cô, sau đó lại tách ra, tiếp tục lái xe.

Khuôn mặt trắng như ngọc của Trịnh Luân ngay lập tức liền đỏ lên, nũng nịu nói: “Anh, anh không được làn xằng bậy, lái xe quá nguy hiểm!”

Trịnh Kinh căn bản là muốn nắm tay Trịnh Luân tay, hôn xong cô thì, liền đổi thành mười ngón tay đan vào nhau.

Hắn vẻ mặt đạm nhiên nói: “Nga, bảo bối em có khả năng không biết, anh ở trường quân đội chịu qua sự huấn luyện đặc biệt, một bên là việc làm khác, con muốn thử xem không?”

Bảo…… Bảo bối?!

Trịnh Luân lúc này không chỉ có khuôn mặt đỏ, mà ngay cả tai cũng đỏ ửng.

Anh từ khi nào dổi cho cô cách xưng hô ái muội như vậy, xấu hổ xấu hổ xấu hổ!

Cô cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt Trịnh Kinh: “Em không cần, anh mau lái xe tốt đi!”

Trịnh Kinh lại căn bản không thèm buông, trực tiếp đem xe dừng ở ven đường, sau đó nghiêng thân, đem Trịnh Luân đè ở trên ghế điều khiển, cắn cánh môi hồng nhạt của cô, bắt đầu điên cuồng hôn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.