CHƯƠNG 30
Này đúng thật là thua trắng muôn đời rồi… ấy là ý niệm duy nhất trong Trần Cận hiện giờ.
Sau hồi khoái cảm tột độ, “cặp đôi mệt lử” vừa quần xong một trận ác chiến chỉ còn nằm xuội lơ trên sàn nhà chằm chằm nhìn nhau, đương nhiên, ánh mắt Trần Cận nên gọi là “trừng trừng ngây ngẩn” thì chuẩn xác hơn. Thật tình giờ này bảo hắn thừa nhận Fiennes chính là “Diệm” tri kỷ đã lâu của hắn, quả là đả kích quá sâu sắc, cũng không phải vì thấy hình tượng đối phương không phù hợp, hay địa vị chưa xứng đáng, mà là Trần Cận trăm triệu lần không ngờ, hắn sẽ đứng giữa ranh giới lẫn lộn của sự gặp gỡ đầy công kích ẩu tả trong quá khứ và hiện thực hoàn toàn chệch đường ray trước mắt, để rồi dần dần đánh mất cả niềm tin lẫn phản xạ giữ khoảng cách với Diệm, hắn nghĩ hắn sắp vuột mất chính bản thân mình luôn rồi, càng không thể xác định rõ ràng Diệm trước mắt hắn là Diệm trong tưởng tượng, Diệm trong những giấy tờ ghi chép, Diệm từng chung sống vài tuần, hay chỉ đơn giản là người đang hiện diện cùng hắn đây thôi…
Tất cả đều trở thành quá hỗn loạn, không chừa cho hắn cả một cơ hội hít thở, hại Trần Cận vốn là kẻ tôn sùng chủ nghĩa giản đơn phải è đầu suy tư các loại vấn đề hóc búa vậy, thật tình quá vô nhân đạo. Đành rằng chưa từng nghĩ đến chuyện có ngày sẽ lấy sự đẹp trai hấp dẫn ra ghi điểm với Diệm, càng không ngờ được hậu quả sẽ thê thảm te tua vậy, chưa nói vụ này căn bản là chưa kịp chào sân đã bị hạ sát ván, đã vậy còn bị vật chổng vó mất sạch hình tượng, muôn đời không có ngày ngóc đầu lên, có là siêu nhân cũng không thể tỉnh bơ chấp nhận thất bại ngậm ngùi vậy.
Fiennes đứng dậy trước, vặn nước ấm xối qua một lượt cả hai người, Trần đại ca vẫn kiên cường ngậm miệng nín thinh, quán triệt tinh thần không bùng phát trong im lặng thì chịu im lặng mà chết luôn()! Chờ đến khi muốn ngồi thẳng lưng dậy đặng phô trương khí thế mới phát hiện chỉ một cử động đơn giản vậy cũng khó bằng trời, rõ ràng vừa xong chiến đấu quá “kịch liệt”, một trong những hậu quả tệ hại ấy là một số chỗ cực kỳ không nên bị thương thôi thì đã lĩnh đủ… nhất thời miệng méo xệch, sắc mặt càng lúc càng xám xịt.
Lúc này Fiennes đã chú ý tới bờ vai đang quấn băng của Trần Cận, lớp băng gạc đã sớm ướt sũng, hắn ngồi xổm xuống khẽ vỗ vỗ mông Trần Cận, thản nhiên nhắc: “Đừng để nhiễm trùng, đi ra tôi thay băng cho cậu.” giọng điệu dịu dàng nhã nhặn, hoàn toàn trái ngược với cái mặt lang sói.
Trần Cận vì hành động thân mật quá cỡ vừa xong mà thiếu chút nữa nhảy dựng, hậu quả của kích động ắt là đụng chạm đến một vài chỗ nhạy cảm, thành ra hắn nghiến răng nghiến lợi ngay tắp lự, hai mắt dâng đầy đau thương, lúng túng hết năm giây, hàm răng cắn chặt cứng ngắc nhả ra ba từ: “Tôi không sao.”
Không đợi được đồng tình hẳn hoi, Fiennes đã tự động luồn một tay dùng sức xốc người đang ngồi ì dưới đất dậy, cả người Trần Cận nhất thời bị nhấc bổng lên, nhưng bản tính bướng bỉnh khiến hắn nhất quyết không chịu tỏ ra chút nào kém cạnh, lúc đầu còn theo phản xạ muốn đẩy cái cột bự con bên cạnh ra, lúc sau thấy người ta cũng kiên trì ra trò, rốt cuộc hắn cũng chẳng buồn quờ quào kháng cự nữa, đã vậy còn được thể lợi dụng, dồn toàn bộ trọng tâm dựa một đống lên vai người kia.
Chưa đi được hai bước, trong đầu như có hai ông anh nắm hai đầu thừng giằng qua giằng lại, vết thương vốn đã muốn se miệng cũng bắt đầu tấy tấy đau, hai chân mềm nhũn như giẫm trên mây, cơ thể đủ sức vật lộn đối kháng với hắn kề sát bên cạnh, thân nhiệt cuồn cuộn không ngừng truyền qua những điểm da thịt tiếp xúc mà không cách nào xoa dịu thần kinh căng thẳng của hắn.
Trần Cận nghĩ mỗi một ngày sau này đều không thể đáng sợ bằng ngày hôm nay, thái độ bình thản của Fiennes sau khi xong chuyện khiến hắn thấy dở vô cùng, tuy vẫn liều mạng bắt mình phải giữ phong độ bình tĩnh, quyết không thể vì ba thứ “sự cố ngoài ý muốn” này mà để hư hết chuyện, nhưng vừa thấy bộ dạng tỉnh bơ của Fiennes, rõ ràng là loại cao thủ chơi bời mà, hắn đây đại ca đường đường, cứ canh cánh trong bụng mãi “cái chuyện ấy” cũng chẳng ra sao, ừ thì coi như ăn phát đạn, không chết là được, từ sau chú ý cẩn thận, không được mất cảnh giác với thằng cha này nữa.
Hắn tự nhủ: này là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng. Sai lầm mà phạm hoài, tự nhiên không thể coi như sai lầm đơn thuần được nữa. Có điều vô duyên vô cớ chọc vào một con sói chúa vùng cực, thật là hết nói a…
Một trận mây mưa điên cuồng, lại thêm chống cự om sòm rồi chịu kích thích mãnh liệt, Trần Cận bị chấn động đến rã rời kiệt sức, ngồi phịch xuống mép cái giường king-size, mặc kệ vẫn đang ***, chẳng buồn che đậy gì sất, đằng nào cũng bị nhìn bằng hết ăn bằng sạch rồi, còn điệu bộ gì nữa. Tứ chi rảnh rang, hai mắt lại nhìn chằm chằm Fiennes quấn khăn tắm ra ra vô vô, tự nhiên xung quanh yên tĩnh lạ lùng.
Cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ kia, thân thể tỉ lệ hoàn hảo, cơ bắp đều đặn phân bố chuẩn mực, ưu điểm của hai dòng máu Trung Quốc và Tây phương hòa trộn tạo nên gương mặt điển trai góc cạnh rõ ràng mà không hề mất vẻ ôn hòa lịch lãm, đôi mắt màu nâu sẫm bảo thạch thường thường lóe lên những tín hiệu nguy hiểm, thậm chí còn biến ảo màu sắc khi nhuốm đầy dục vọng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi cương nghị, cả quai hàm đối với đàn ông mà nói là cực kỳ khêu gợi đều minh chứng cho một sự thực: Diệm không chỉ là người lãnh đạo bẩm sinh, mà còn là một tay sát gái có sức hấp dẫn ghê gớm.
Hồi nào đến giờ Trần Cận chưa từng nghĩ có gã đàn ông nào xuất sắc hơn được mình (trừ Trần Thạc ra), thành ra giờ ngồi đánh giá khách quan vậy, người này coi cũng được lắm, bất quá bản tính khó chơi, hành vi phản ứng cũng không bình thường chút nào, đúng là nhân vật ác liệt nan giải a, tính tình làm sao so với Diệm trong tưởng tượng của hắn trước giờ thật một trời một vực. Không phủ nhận, giờ trong lòng hắn chỉ tâm tâm niệm niệm một điều: Sau này không nên chường mặt thường xuyên trước mắt người này rồi tự chuốc vạ vào thân, lý tưởng là nhỏ, giữ mạng mới quan trọng. Hạ quyết tâm rồi, hắn mới bắt đầu bình tĩnh lại.
Gỡ dải băng ướt sũng ra thì vết thương cũng bị chà xát, thành ra đương sự khẽ nhíu mày, cũng may vị bác sĩ lần trước không tệ, băng bó vừa chặt vừa thoáng khí, vết thương không bị chảy máu nữa, nhưng xem tay nghề băng bó thành thạo của Fiennes, thôi cũng đáng phong cho làm… hộ lý.
Chờ cột nút xong xuôi, Fiennes vẫn nửa quỳ chăm sóc vết thương rốt cuộc ngẩng lên đối diện với hắn, ánh mắt chạm nhau thật sánh ngang sấm sét giữa trời, nóng ran như phải bỏng. Trần Cận thầm nghĩ, giờ thằng này có nên mở miệng không đây? Thế quái nào tự dưng lại hãi thế này?!
“Đề nghị trước đây của tôi cậu nghĩ sao rồi?” Fiennes lên tiếng trước, không hề ý thức chút nào về “sai lầm” vừa phạm phải.
“Anh từng đưa ra rất nhiều đề nghị, sao tôi biết được anh hỏi cái nào?” Giả ngu, giờ không giả ngu mới là ngu
Ai biết được tính kiên nhẫn của đối thủ cũng thuộc hạng thượng thừa: “Ở lại tổng bộ.”
“Bao lâu?” Tự nhiên thấy hãi hãi, “Một năm?”
Fiennes chỉ chăm chú nhìn hắn, không buông lỏng một giây, trả lời hắn bằng sự im lặng.
“Chẳng lẽ ba năm?” Tiều! Không phải năm năm chứ?! Đầu óc vừa tỉnh ra đã sực nghĩ, tổng bộ chưa từng giữ một thành viên nào quá năm năm, các tổ và phân bộ thường xuyên luân chuyển lên tổng bộ và trao đổi lẫn nhau theo những đợt tuyển chọn hình thức tương đương, đề phòng thoái hóa nội bộ, hàng năm cán bộ được đề cử từ cấp phân bộ đều chỉ được ở lại tổng bộ một năm, trừ khi có biểu hiện đặc biệt xuất sắc hoặc lập công lớn chinh phục được những cấp trên cao cấp rồi được thăng cấp, cơ chế cạnh tranh lẫn phân cấp trong nội bộ Hào Môn cực kỳ nghiêm khắc, không có chuyện tùy tiện phá vỡ được, giống như mục tiêu trước đây của Trần Cận, không ít thành viên Hào Môn coi việc được điều động lên tổng bộ là vinh quang cao nhất. Bởi vậy trước kia dù Fiennes có nhắc lại bao lần đề nghị cùng theo về tổng bộ với hắn ta, Trần Cận đều coi như lời tán nhảm hắn hứng lên thì nói, chứ sao thực hiện được, dù có là Diệm, cũng không thể bất chấp nguyên tắc như vậy.
“Vậy… cậu có thể ở lại bao lâu?”
Ra còn cho người ta chọn a, có điều… “Tôi đã quyết định về New York.”
“Được.” Fiennes thẳng thắn đứng dậy, bình tĩnh nói, “Nếu cậu cứ khăng khăng như vậy.”
“Cảm ơn.” Không khách khí nằm vật luôn xuống giường, bữa nay đúng là hao sức ghê gớm, qua một trận lao lực vậy, xem chừng mấy bữa nữa muốn ăn mặn cũng hết nổi.
Coi bộ vẫn chưa cam lòng, Fiennes lại hỏi, mặt không tỏ vẻ gì: “Tôi hy vọng cậu thành thật trả lời tôi, vì sao cậu không muốn ở lại tổng bộ?”
“Anh…” Nếu nói, ngày trước là vì Diệm mà muốn lên tổng bộ rồi được thăng cấp, giờ cũng lại vì Diệm mà tự động lùi bước, thay đổi sau trước thiệt nghe mà đau lòng a
“Còn tưởng tôi sẽ là lý do khiến cậu ở lại cơ đấy.”
“Anh tự đánh giá mình cao quá rồi, sếp ạ.” Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, lại nhỏm phắt dậy, “A, tôi nói vậy rồi không bị lột lon luôn chớ?” Mặc kệ ngoài mặt giả bộ không để ý đến người này bao nhiêu, trong lòng vẫn như bị thứ gì đâm nhói, cảm giác thật quái dị.
“Không chỉ có mình cậu nói vậy đâu.” Fiennes trầm mặt tự giễu.
“Ai chán sống giống tôi vậy?” Tò mò chút xíu.
“Lazuo.”
“Ha, anh cũng hài hước dữ a.” Lại nằm bẹp xuống, dõi mắt nhìn trần nhà tỉa tót đẹp đẽ, “Anh thật sự sẽ cho tôi về New York ngay sau vụ này chứ?”
“Hội nghị cấp cao sẽ sắp xếp nhiệm vụ mới, tôi không can thiệp vào quyết định của bọn họ.” ổn định đối thủ trước quan trọng hơn.
“Tiết lộ chút xíu thôi mà?”
“Cậu nghĩ sao đây?” ngồi xuống phần giường kế bên hắn, “Tôi sẽ không ép cậu, tự cậu suy nghĩ cho thấu đáo.” Vì biết dùng sức mạnh với người này, chỉ càng không ăn thua.
Đôi bên không nói thêm gì nữa, mỗi người tự chiếm phân nửa giường nằm ngủ, thực tình Trần Cận vốn cũng không định ngủ chung giường với Diệm, chẳng qua tình thế bức bách, đồ thì chưa mặc, toàn thân lại loang loang lổ lổ đầy chiến tích thảm hại, thương cũ thương mới chen chúc thật đúng là kỳ quan, thôi thì đừng bò ra ngoài dọa người là hơn.
Mệt mỏi rốt cuộc đã mặc sức ập đến, giữa cơn mơ màng ngái ngủ, Trần Cận quơ tay sờ sờ sau gáy, vết cắn chỗ đó nhất định hằn rất rõ, thậm chí đến giờ vẫn thấy đau rần tê tái, thôi kệ xừ… ngủ một giấc, giá kể thiên hạ lại thái bình Mẹ nó, bữa nay đúng là xui xẻo, mà quả nhiên từ hồi gặp phải Fiennes tới giờ, ngày tháng tự do bay nhảy của hắn cứ như bay biến đâu mất tiêu, đụng độ số phận a…
Tờ mờ sáng bốn giờ đột nhiên tỉnh lại, phát hiện chân mình còn đang gác trên người người ta, coi bộ không được lịch sự cho lắm, bất quá gã này cũng không thấy phiền, còn say sưa quấn lấy cánh tay chưa hy sinh anh dũng của hắn. Xương cốt trên dưới đều đau nhức, Trần Cận lần đầu tiên cảm thấy không chừng mình hết xài được thật, làm tình bao lần cũng có hồi nào “thấm thía sâu sắc” vậy đâu, can tội kiêng kỵ đối phương là Diệm, thành ra không phản kích ngoan cường tới cùng, cho phép một gã đàn ông làm đến mức này với mình, chỉ vì hắn ta là Diệm, thật là…
Cảm giác được hơi ấm bên người khéo léo rút đi, theo thói quen cảnh giác, Fiennes phút chốc mở bừng mắt nhìn sang bên trái, dù giữa bóng tối, hắn vẫn có thể xác định được đôi con ngươi nhìn qua như đương uể oải nhưng kỳ thực rất sắc sảo kia.
“Có một chuyện này, tôi vẫn muốn hỏi anh.” Trần Cận đột nhiên mở miệng nói.
“Ừm?”
“Tám tiếng ba sáu phút năm bảy giây, anh làm thế nào được?”
Đó là kỷ lục xưa nay không ai đánh bại nổi, mà cả Fiennes cũng phải phục sát đất lối tư duy tùy hứng tưng tưng của Trần Cận, thật đúng là một gã khó hiểu, bất quá… rất thú vị, một kiểu thú vị vô cùng đặc biệt, khiến cho người ta muốn thưởng thức mãi không thôi.
Hắn khẽ cười, giọng vừa tỉnh ngủ trầm trầm mà gợi cảm: “Ba năm trước không phải cậu cũng đã phá kỷ lục sao?”
“Đó là kỷ lục nhóm đơn, kém xa so với anh.” Huých huých cùi chỏ vô người bên cạnh, giọng điệu có chút bất mãn, “Nè, nói tôi biết anh làm cách nào đi? Đừng nhỏ mọn vậy chứ”
Fiennes nói tiếp: “Dựa vào manh mối có thể tìm được đường tắt.”
“Không thể nào, tôi thử qua rồi, căn bản không có đường tắt.”
“Cứ ba năm hình thức bố trí lại thay đổi, không thể so sánh được, cậu khỏi để ý.”
“Tôi tin là cùng một nguyên lý thôi.” Hắn bắt đầu chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc như biến thành người khác, “Hành động và khả năng phân tích logic của tôi có vấn đề sao đó ấy.”
“Cậu đâu phải gián điệp của FBI, không cần nghiên cứu mấy chuyện ấy.”
“Nhưng tôi nghĩ đại ca Hào Môn phải có năng lực tự vệ cho ra hồn chứ.”
“Kết quả thực chiến sinh tồn của cậu rất xuất sắc.”
“Thế chẳng nói lên cái gì cả.”
“Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?” Fiennes cũng cảm thấy sự kiên nhẫn của hắn luôn luôn có nguy cơ bị tên này chà sạch trơn.
Trần Cận phát biểu một câu kinh người: “Kỳ thi Scotch năm nay, tôi sẽ tham gia.”
“Chẳng ai làm đến đại ca rồi còn tình nguyện đi chịu khổ vậy, hơn nữa năm nay thi theo hình thức nhóm hai người, cậu chắc tìm được người hợp tác không?”
“Khỏi lo, tôi có đối tượng thích hợp rồi” còn ghé ghé sát lại nói thêm, “Hơn nữa còn là người tự nguyện giơ đầu chịu khổ nha”
Nghe thấy ngoài mình ra, Trần Cận còn có người khác để tin cậy, Fiennes tự nhiên có một cảm giác… ghen tị lạ lùng, thành ra hắn có chút bực bội, muốn đè nén bớt tâm trạng bất an này, nhưng kết quả mới phát hiện khó hơn tưởng tượng nhiều.
Trần Cận ngồi dậy, lại giở giọng ngả ngớn như trước: “Ai biết được tôi với thủ lĩnh Hào Môn đi tán chuyện thi Scotch trên giường há”
“Nếu cậu đồng ý, ngày nào chúng ta cũng có thể làm vậy.”
“Bàn chuyện đường đi nước bước thi Scotch á?”
“Tôi nói là lên giường mỗi ngày.”
Hai mắt Trần Cận thoáng nheo dài, rụt đầu lại cả nửa mét: “Anh có cả đống tình nhân rồi, làm gì có chuyện ít hơn tôi, khẩu vị của Diệm đời nào nhạt nhẽo vậy. Huống hồ, tôi vẫn ưa tìm phụ nữ hơn.”
“Cậu không phải cảm thấy rất tuyệt sao?”
“A, cái đó a!” Này là đại đại sai lầm trong đời người ta a “Đàn ông hồi nào chả có chuyện sơ suất này kia.”
“Có cơ hội, với một gã đàn ông khác, cũng có thể khiến cậu cảm thấy như vậy?”
“Giỡn hoài?!”
“Chúng ta làm rồi, còn rất thỏa mãn, đó là sự thật.”
“Nhưng tôi bị thượng đây này! Tổn thương tự ái lắm a! Từ sau anh còn dám đụng chạm kiểu đó, tôi không nương tay đâu đấy, kệ anh là Diệm, tôi nói được là làm được.”
“Cậu muốn thượng tôi?”
Trần Cận nghe được câu này, hai mắt mở trừng trừng hết cỡ: “Tôi còn muốn giữ cái mạng nhỏ này đặng về New York, sếp à, đương yên đương lành đừng có ám hại tôi a.”
“Tôi không muốn để cậu đi, nhưng tôi biết không thể giữ được cậu.” Ánh mắt Fiennes sáng rực chiếu vào hắn, nhìn hắn cười tà tà, phong cách toát ra lại luôn thuần túy tinh khiết như vậy, ôn hòa ẩn sau kiên định, nhạy cảm ẩn sau lơ đãng, hồn nhiên sau sự phóng túng, phớt tỉnh bất cần che giấu khí thế công kích mãnh liệt… tất cả đều khiến hắn phấn chấn đến khó tưởng tượng, động tình không sao kiềm chế, bị mê hoặc đến mất kiểm soát, Fiennes ngả người xáp đến, trong khoảnh khắc ánh mắt Trần Cận lộ ra vẻ kinh dị hoảng hồn, đôi môi đã ập tới, chăm chú khóa lấy đầu lưỡi mềm dẻo dễ chịu của hắn, rồi mãnh liệt mút vào, điên cuồng chiếm đoạt, lòng lại một trận giật nảy, sao lại thành ra mê muội theo hắn thế này?
Trần Cận đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi mình đắng chát, hương vị quấn quýt cuồng si cuộn theo nỗi sợ hãi khó hiểu, cả hàm ý nguy hiểm cấm kỵ tràn đầy, đó chính là bản tính đặc trưng của Diệm… khiến người ta muốn tiếp cận rồi lại không dám bước đến quá gần… Cảm giác thật là chết tiệt!
————–