Hào Môn Diệm

Chương 35: Chương 35




CHƯƠNG 34

 

Luồng mắt đôi bên đụng độ giữa không trung, ***g ngực đột nhiên cuộn trào một phen, ngoại trừ đối diện với Fiennes, thật tình Trần Cận rất rất hiếm khi phải nếm mùi hồi hộp đến mức tim đập bình bình muốn vọt qua cổ họng kiểu này, mà càng chết tiệt hơn là màn “hồi hộp” mắc toi ấy xuất hiện một cách rất chi thường xuyên và vô tổ chức. Thật ra cũng chẳng nhằm nhò gì, cái làm hắn lo lắng nhất chính là thói quen hành xử thân mật quá thể của Fiennes với hắn, mỗi lần đôi bên “dùng dằng cù cưa” đều hại hắn căng thẳng muốn bốc khói.

Một tuần tiếp theo hai người bọn họ cứ thế quẩn quanh chờn vờn giữa sông băng lò lửa, mỗi người mỗi ôm một bụng ý đồ, tình hình ở chung lâu lâu lại chòi ra vài vụ nguy hiểm loạn xị khó đỡ, ví như Fiennes không dưng từ sau lưng xáp tới, đỡ cánh tay Trần Cận, chủ động “dạy” hắn kiểu bắn “mới”, kết quả hại hắn sợ hết hồn, đạn bay xéo xẹo trật đường ngắm, điểm số đạt được kém cỏi nhục mặt chưa từng thấy. Lại ví như có vài lần giữa lúc đương bò xoài dưới sàn tập nằm ngắm súng trường, Trần Cận đột nhiên bị một “vật thể mờ ám” đè một đống lên người, tay run bần bật, thôi là đi tong nguyên băng đạn, mà ác ôn nhất chính là “cái đống nặng trịch” đó mồm miệng vẫn tỉnh bơ giảng giải: “đè” như này là đang diễn tập “yểm trợ” thôi Người có trì độn hơn nữa cũng nhận ra có kẻ đang âm mưu “cố tình quấy rối”. Tóm lại, kho dự trữ súng đạn của Hào Môn có dư dật đến đâu cũng đỡ không nổi cái lối xài hoang phá hoại thế này!

Bất quá Fi đại gia đích thị rất rộng rãi đứng đắn, đúng là có vài bận Trần Cận bị bầu không khí mờ ám quái dị giữa họ dọa cho suýt chút nữa đã vắt chân chuồn thẳng, nhưng sau các loại nỗ lực tự điều hòa xoa dịu hắn cũng dần dần cảm thấy tự nhiên thoải mái hơn. Hết bảy ngày, hắn thực tình bắt đầu thích nghi được với sự tồn tại của người đàn ông này, hiểu biết sâu sắc của hắn ta về chiến lược phòng ngự rất đáng kinh ngạc, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến lại phong phú, đụng chuyện gì cũng thể hiện phong độ thủ lĩnh ngời ngời, này đối với Trần Cận mà nói quả là lý tưởng, bởi vì Fiennes cơ bản là một “chiến hữu” chẳng có gì phải phàn nàn, ấy là khi so với tất cả những người hắn từng hợp tác trước đây.

Nhưng quan hệ của bọn họ vẫn rất phức tạp, rõ ràng tán thưởng, hỗ trợ lẫn nhau, mà hễ bốn mắt đụng độ, ít nhiều lại vô thức tránh né, bất quá cũng không thấy khó chịu nữa, dù sao thời gian được ở cạnh Diệm là vô cùng quý giá, này là một trong những điều hiếm hoi Trần Cận ý thức được.

Thú thật, mấy ngày này tinh thần Trần Cận phởn phơ cực kỳ, Fiennes ngoại trừ lâu lâu “mó máy rục rịch” nhào vô kiss kiss, ôm ôm, này này nọ nọ một cái, còn thì cơ bản không có hành vi nào quá lố tính ra, thời gian bọn họ ở chung đã vượt xa mức một giờ một ngày, thậm chí Fiennes rất thường xuyên ghé qua “thăm hỏi” giữa đêm hôm, mà cũng chỉ để tán chuyện phiếm hay đơn giản là ngồi yên lặng thư giãn, mặc kệ bản chất lẫn động cơ của hắn ngấm ngầm những gì, bề ngoài xem ra nguy cơ đã tạm thời được giải quyết.

Mà đáng tuyên dương nhất chính là Fiennes chủ động truyền đạt kinh nghiệm, vô cùng chuyên nghiệp giới thiệu vũ khí mới cho hắn, mũ sắt tổng hợp, thiết bị điện tử, phần mềm, trang phục bảo vệ, hệ thống quân trang cá nhân… khiến hắn nhiều bận phá lệ nửa đêm cũng hết muốn xua khách về nữa. Có đôi lúc sự thích thú cao độ đến hầu như kính nể, nhưng cung cách ở chung của bọn họ hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với kiểu nể nang ấy, chính trạng thái thả lỏng lại khiến hai người mơ hồ sinh ra ảo giác, ví như Trần Cận bắt đầu nghĩ giữa hắn và Fiennes không chừng sẽ phát triển thành một thứ quan hệ khác, ngoài cái danh từ hắn vẫn tránh như tránh tà kia ra, muốn quan hệ gì hắn cũng thấy hợp lý tuốt.

Một bữa đến sân bắn ngoài trời, Fiennes đã cho Trần Cận một niềm vui bất ngờ, hắn gọi bảy tay súng bắn tỉa của đội đột kích tới tham gia một “trận đánh phục kích” tự thiết kế, chỉ được sử dụng ám hiệu bằng tay để trao đổi thông tin mặc trang phục bảo hộ bước vào “chiến trường”, mấy gã kia coi bộ đều là lính chuyên nghiệp, Trần Cận và ba người trong đó là một đội, đấu với bốn người còn lại, Fiennes ở ngoài quan sát phân tích tình thế. Qua mười phút, Trần đại ca lùi khỏi vòng chiến sau khi bắn hạ mục tiêu thứ mười một, ngay lúc chuẩn bị thắng lợi rút quân, hắn bị bắn lén, thực ra ngay trước đó phía sau đã lộ sơ hở, đội của hắn không kịp đến yểm trợ, hắn trúng một phát đạn vôi, rốt cuộc đã “anh dũng ôm thương”.

Trần Cận đi ra rồi, vừa cởi đồ bảo hộ vừa cười cười cầu tài: “Bộ này xịn thiệt nha”

“Vừa rồi cậu phạm hai lỗi: Không được để trống sau lưng, hơn nữa cách hàng rào phòng thủ ba mét đã bắn, làm vậy rất dễ tạo thành lỗ hổng phòng ngự.” Fiennes nhíu mày nhắc nhở hắn, “Sau này nếu cậu trúng đạn lần nữa, tôi sẽ lệnh tổng bộ cắt giảm kinh phí cấp cho Xích bộ.”

“Hê hê!” phản ứng mới thật hùng hồn, lại còn lẵng nhẵng chạy theo cự nự, “Sếp nè, anh vậy là dã man à nha! Thằng em lỡ trúng đạn thì phải cấp dư cho người ta ít tiền thuốc men bồi bổ chớ? Làm nào mà bớt xén thế được?! Kiếm miếng cơm ăn khó khăn lắm nha, xét công xét tư công thần tương lai như tôi đây có đòi tăng lương cũng phải quá đi chứ? Tôi là tôi ưa nhất công dân gương mẫu chăm đóng thuế nha, anh nhất định không được ăn chặn của tôi. Mà nữa, đâu phải tôi tình nguyện ăn đạn đâu, cái thằng bắn trúng tôi tội mới to chớ?” vừa nghe đến cúp lương, Trần Cận đã muốn nhức đầu.

Bất quá dùng dằng chèo kéo cũng vô dụng, sắc mặt Fiennes lúc này đã sa sầm hiếm thấy, từ lúc chứng kiến Trần Cận trúng đạn vôi ban nãy, hắn đã cảm giác như một sợi dây thần kinh vừa đứt phựt trong não, cơn đau đớn xa lạ nện thẳng xuống ngực hắn, lần trước nghe tin Trần Cận bị bắt giữ, hắn cũng cảm thấy hệt như vậy, rốt cuộc bất chấp tình hình đích thân lao đi tiếp cứu, hắn vẫn nhớ ánh mắt trong suốt quật cường của Trần Cận khi ngã vào lòng mình, hắn thừa nhận, chỉ một khoảnh khắc lúc đó, hắn đã hoàn toàn bị mê hoặc, giống như tìm thấy một tạo vật quý giá, thế giới lạnh lùng bao quanh hắn phút chốc được rót đầy nguồn năng lượng ấm áp kỳ diệu, khiến hắn phấn chấn không thôi, đột nhiên cảm nhận được kể từ nay sẽ có một người sở hữu mối liên hệ vô cùng đặc biệt với hắn.

“Nếu cả tự bảo vệ cậu cũng không làm được, thì chuyện công trạng còn nói làm gì nữa.” Nhất định phải cảnh cáo hắn một chút.

Trần Cận nghĩ một lượt, kể ra giữa “chết không nhận sai rồi bị cúp lương” và “dũng cảm nhận lỗi đặng được khoan hồng” thì chọn cái sau coi bộ sáng suốt hơn, liền giơ tay biện bạch: “Rồi rồi, vừa xong tôi có phần sơ suất, đương nhiên là chút chút thôi, với lại tôi còn mặc áo chống đạn nữa, về lý thuyết mà nói là không việc gì a, cũng tại sân bãi không được giống thật lắm a, từ sau tôi sẽ chú ý mà.” này coi như là… nhận lỗi rồi chớ?

“Sân bãi trận giả giống hệt thi Scotch mới đủ cho cậu tập trung hả? Nếu địch bắn trúng đầu cậu, cậu tiêu rồi.”

Fi đại gia đúng là thể loại hơi bị thiếu lạc quan yêu đời a: “Tôi chưa bao giờ khoe khoang vậy, tôi chỉ thấy chuyện gì mình đã nhắm làm được thì cứ làm, khỏi phải nghĩ ngợi nhiều.”

“Tốt nhất cậu đừng để mình rơi vào tình huống khốn đốn không cần thiết nữa.”

Trần Cận nghĩ thầm: bộ có cái khốn đốn nào là cần thiết hả? Sếp à! Không phải thằng này vẫn là loại “bị dồn vào chân tường càng phản công bạt mạng” hở? Bất quá lâu lâu Fiennes nghiêm túc lên, khí thế ngùn ngụt thêm mấy phần, thật đúng là hù chết người, vài lần hắn định mở miệng cự nự đều bị át vía không thương tiếc, bất quá tình thế kiểu này nguyên do quá nửa là do hắn đuối lý trước.

Giang Uy rốt cuộc chẳng hiểu mô tê gì cứ thế “bị lơ” bao nhiêu bận, đã vậy nhiều hôm vừa xong giờ huấn luyện thể lực buổi sáng, Trần Cận đã tỉnh rụi bảo hắn: “Giờ tôi có việc rồi, anh đi trước đi.” nói rồi chạy thẳng qua sân bắn, có lúc thì rề rề rà rà cố tình nán lại, điệu bộ thần thần bí bí không hiểu đang chơi cái trò gì! Rõ ràng mình bị thằng đó lôi kéo tham gia, cớ gì nó còn ra vẻ nhấp nhổm hơn cả mình?! Nếu đã không chắc ăn sao cứ ngoan cố đòi thi Scotch bằng được? A Cận thật đúng là càng ngày càng khó hiểu, đành rằng nào giờ nó vẫn quái quái vậy, nhưng hồi này coi bộ đặc biệt trầm trọng rồi… bất quá trông qua bộ dạng nó cũng chưa thấy vấn đề gì, hy vọng chỉ là tự mình nghĩ nhiều quá thôi.

Mà bên kia, chuyện công cán cũng bắt đầu mò đến.

Một tuần sau, mới sáng sớm Trần Cận đã nhận được một tài liệu mã hóa nội dung rất rành rọt, cuộc họp ngày hôm sau cũng tuyên bố bổ nhiệm hắn tiếp quản đội hành động đặc biệt, chỉ huy nhóm bộ binh lấy tên “quân tiên phong” tiến vào khu vực trọng điểm, thực hiện cuộc đột kích đầu tiên, theo kế hoạch nửa ngày sau các đội lính đánh thuê tiếp ứng sẽ bắt đầu chi viện. Tạm thời ấn định ngày 20 tháng này là ngày bắt đầu đợt đặc huấn khép kín, cho đến khi toàn đội phối hợp tác chiện thật ăn ý, khoảng 15 tháng sau sẽ chính thức xuất phát tới biên giới Ai Cập để vào Sudan, mặt khác Hào Môn đã đạt được thỏa thuận với chính quyền địa phương, điều đó cho thấy chính phủ nước họ cũng căm ghét khối “u ác ngoại lai” ấy thế nào. Bước đầu tiên sau khi thả quân xuống khu vực chiến trường trung tâm là phải đưa được dân thường an toàn rời khỏi vùng giao tranh, Hào Môn còn cho nhân viên phụ trách việc di dời và cung cấp vật phẩm hàng hóa.

Tin này cũng giúp Trần Cận xác định được vụ thi Scotch không mắc míu gì đến lịch làm nhiệm vụ sắp tới, thành ra rất hớn hở, tuy từ bữa đó trở đi hắn chẳng còn lúc nào rảnh ra để “giao lưu đôi ta” với Fiennes nữa, được cái giờ hắn lại khôi phục được ít nhiều khí thế làm đại ca, những cuộc họp bàn chiến lược mỗi sáng đều khiến hắn tập trung tinh thần cao độ, tuy thường thường phát biểu một vài ý kiến táo tợn hại các vị tai to mặt lớn sặc ho méo mặt, nhưng vẫn có thể xem là những phương án tác chiến khá ổn trong tình thế cấp bách, Phosa liếc thấy Gallo Ge mấy bận mặt mày xanh lét, cũng phải bấm bụng cười thầm trước “sức ảnh hưởng lớn lao của thế hệ trẻ”

Thời gian này chiều đến phải đổi qua tập luyện phối hợp với Giang Uy, dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa, mớ kiến thức thực chiến thu được từ Fiennes đúng là rất có tác dụng. Mắt thấy ngày thi Scotch đã tới gần, thần kinh Trần Cận càng lúc càng căng thẳng, đến đêm cuối cùng trước hôm thi, đột nhiên hắn có chút nhụt chí, hắn và Giang Uy mỗi người mỗi phách “ông Cáp ông Hanh” thật chẳng khác gì nhào vô chơi trò hoạt náo, coi kết quả thống kê thành tích hợp tác chiến đấu của bọn họ thật hại hắn hết dám ôm ấp miếng hy vọng chiến thắng nào, lý luận của Fiennes quả nhiên không sai, hắn và Giang Uy như hai thanh kiếm, khi tấn công thì rất mạnh, còn lại chẳng mặt nào ra hồn, nghĩ lại hồi nào còn hí hửng chờ đến ngày thi Scotch, giờ tự nhiên thấy bản tính cố chấp của mình thật quá sức nực cười.

Chợt nhớ đến Trần Thạc, từ bữa mượn sức Trụ Phong hợp tác với Hào Môn để dẹp yên trận ác chiến ở Hồng Kông, bọn họ mới gọi cho nhau có một lần, nào giờ hai anh em vẫn tình cảm thân thiết thây kệ hình thức bỗng dưng lại thấy xa cách lạ lùng, ngày trước phản xạ thù địch với Trịnh Diệu Dương chủ yếu cũng xuất phát từ thói quen độc chiếm thằng em, cứ nghĩ Trần Thạc bị cái thằng đó tha hóa sạch trơn vậy, tâm hồn mong manh tinh khiết của anh hai là hắn đây thật là tổn thương vô cùng. Cũng hơi hơi nhớ mấy thằng em ở Xích bộ, giờ hắn cứ như phải một thân một mình anh dũng xông pha, chẳng hiểu thế này gọi là thăng chức hay bị biếm chức nữa, tóm lại hắn chẳng khác gì khẩu súng tự động, chỉ đâu bắn đó, thiệt tình nhung nhớ quá khứ bay nhảy vàng son quá a

Đợi đến lúc tỉnh ra, kỳ thi Scotch uy danh vang dội ba năm một lần đã chính thức khai mạc, các loại phần tử kiệt xuất tinh anh từ mọi phân nhánh Hào Môn nhất loạt tập trung, coi bộ chiến sĩ nào ra trình diện cũng đều súng ống vũ trang tận răng.

Nửa giờ trước lúc bắt đầu vào trung tâm khu chiến địa mô phỏng, Trần Cận mới phát hiện Giang Uy đến giờ báo danh rồi còn chưa mò mặt tới, hắn nổi khùng ngay tức khắc, cả đám người đều tự giác lùi lại mấy mét đứng nhìn, đỡ khỏi bị tai bay vạ gió, đến khi viên giám sát trưởng giơ thẻ cảnh cáo lần chót với hắn, Trần Cận thật chỉ thiếu điều lột mũ quẳng giáp sừng sộ bỏ về.

“Thằng chả đang làm cái chết tiệt gì a?!” Thử xài thiết bị liên lạc gọi cho hắn, tịnh không một ai nghe máy. Trần Cận nôn nóng đi tới đi lui, chỗ này cách tổng bộ hơn chục cây số, giờ bảo lộn về tìm làm sao kịp được, Trần Cận biết Giang Uy không phải loại người không nói không rằng đùng cái lỉnh mất, chắc chắn có trục trặc đâu đó rồi, không chừng hắn gặp chuyện gì rắc rối không thoát được, mà nếu thế thật… hắn đây sao xui tận mạng vậy a, sớm không mất tích muộn không mất tích, đúng ngày thi Scotch thì giở chứng, thật đúng là bị ông hại chết a Uy ca!

“Tổ JC có bỏ cuộc không đây?” Viên giám sát giục hắn vào lần nữa.

“Từ từ để tôi hỏi qua thằng cùng tổ đã.” Trần Cận nghiến răng cù cưa, “Cho mười lăm phút nữa, ai nha, thì mười phút đi, chắc đồng đội của tôi sớm nay bị tiêu chảy rồi, sếp biết đó, nhiều khi xui xẻo không sao mà lường được. Mà nè sếp nè, sếp ưa coi phim không?”

“Hollywood hả?” Viên giám sát trợn mắt nhìn cái tên cao ngồng vũ trang kín mít này như nhìn quái vật, “Nếu anh tính hỏi phim “Bố già” thì có.”

“Vậy thì tốt quá, nghe vậy là biết sếp là người lương thiện biết tin tưởng kỳ tích rồi.” Hắn chỉ chỉ đồng hồ đếm giờ, “Đúng phút cuối cùng là anh ta đến thôi, phim xi-nê toàn thế mà, ráng chờ thêm chút nữa giùm tôi đi.”

“Không.” rõ là một vị giám thị khó chơi, “Không được, anh còn đúng ba phút nữa, nếu đồng đội của anh không đến kịp, phiền ba năm nữa quay lại, đây là luật lệ.”

“A, chết tiệt!” Trần Cận quay đi, vừa tháo hết đống mũ sắt, kính bảo vệ tính năng ưu việt mà nặng như cái cùm xuống, vừa vùng vằng đi qua chỗ thay quân trang, hắn cần yên tĩnh một chút. Giang Uy gặp chuyện gì rồi?! Sao không đúng hẹn? Để hắn như thằng ngu đứng chờ mốc mặt ở đây!

Lần cuối cùng hắn định chạy vô kì kèo tay giám sát, đối phương mới thấy đã chực gọi nhân viên vũ trang vào lôi hắn ra, cái tổ này không những vô tổ chức vô kỷ luật, còn dám không coi lời khuyên của cấp trên ra gì!

“Đồ Đức già mắc toi gàn dở!” Trần Cận rốt cuộc chửi vung lên bằng tiếng Trung.

“Dù người Đức có chọc giận cậu, cũng không nên kỳ thị họ vậy.” Giọng trầm thấp êm tai vừa mang ý cười cợt, vừa đặc biệt có tác dụng trấn an đột nhiên vang lên sau lưng.

Trần Cận hoảng hồn nhảy vọt qua một bên, quay lại trợn mắt nhìn, dù gương mặt đã bị quân trang che mất quá nửa, nhưng khí thế oai vệ cùng vẻ thuần thục sắc bén cuồn cuộn toát ra từ con người hắn không sao giấu giếm được, bộ đồ ngụy trang mặc lên người hắn thực tình thu hút quá sức, khắc sâu thêm sức chiến đấu thần thánh bất khả xâm phạm, này mới đích thị là sĩ quan đây.

Viên giám sát trưởng đưa mắt nhìn Fiennes, hắn liền rút giấy tờ chứng nhận đăng ký dự thi ra: “Tổ JC báo danh.”

“Chú em tiêu chảy hơi lâu đấy, trễ thêm một phút nữa là ăn đạn của đồng đội luôn rồi.” sếp lớn có chút châm chọc nói, “Vào đi.”

Fiennes có dùng ngón chân để nghĩ cũng biết Trần Cận vừa xong ba hoa xạo xự những gì với viên giám sát. Mà Trần Cận giờ này đã quên cả kinh ngạc, cơn nóng giận không tên trong bụng nãy giờ cũng nhanh chóng tắt ngúm, còn bị vụ “tiêu chảy” kia chọc cười khoái trá, cư nhiên Diệm cũng có ngày bị người ta kêu “chú em”, thật đã quá a, ha ha

“Tuy tôi không dám chắc cậu có hoan nghênh tôi hay không, nhưng ít nhất cậu cũng nên thân thiện với đồng đội của cậu một chút thì hơn.” Nhìn Trần Cận cười muốn sái hàm, Fiennes bất đắc dĩ nói.

“Bộ còn muốn tưởng thưởng nữa hả? Vì anh đến kịp phút chót sao?” bắt đầu miệng cười lạnh giọng, “Anh quẳng Giang Uy đi đâu rồi?”

“Tổ Nam Á có nhiệm vụ, anh ta bị điều động đột xuất.”

“Ha, điều động đột xuất? Từ ngữ gì ý tứ dữ, tôi ưa à.” Trần Cận nửa lời cũng không tin, “Sao tôi không được điều động đột xuất nhỉ?” Lúc này người đáng được thông cảm nhất phải là Giang Uy a, hắn đương lơ nga lơ ngơ thì bị xách cổ lôi đi, giờ nhất định đang khóc thét từ tận đáy lòng… A Cận sẽ giết mình mất!!

Fiennes bình thản, không giải thích gì thêm, lẳng lặng cùng Trần Cận đi vào khu vực chuẩn bị xuất phát. Cho đến khi xách ba-lô vũ khí lên, Fiennes mới quay lại nhìn hắn: “Cậu tin tôi không?”

Trần Cận khẽ nhếch môi, làm bộ tảng lờ bỏ đi trước, rốt cuộc ném lại một câu: “Đại ca, bớt nói nhảm giùm đi.”

 

===============

đạn vôi (quicklime shells): một trong những nghiên cứu quân sự vào khoảng thế kỷ 18, có sức công phá lớn. đầu đạn chứa canxi oxit (vôi sống ấy =))), khi bắn thuốc nổ làm khối vôi sống bắn tứ tung, sát thương thì không cao, nhưng làm địch hoảng loạn rút quân thì hơi bị chắc chắn :”> mà ta không tìm được ở đâu nói đạn vôi đc xài trong đánh trận giả ngày nay cả 8-> kể cụng kỳ ha, vôi nó tóe ra dồi hư mắt luôn còn rì, giờ người ta xài đạn sơn chứ nhở 8->

ông Hanh ông Cáp: hay còn gọi là “ông Hầm ông Hừ” x”D là hai vị thần giữ cửa miếu của đạo Phật, một người phụ khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ miệng. hai từ “hanh”, “cáp” nếu bợn nào quen xài QT chắc đều biết đây là từ tượng thanh, để biểu thị âm thanh uy nghi của tiếng quát tháo :”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.