CHƯƠNG 38
Lâu như hàng thế kỷ trôi qua, thứ trải nghiệm long trời lở đất vừa xong bắt đầu khơi dậy những phản ứng mãnh liệt nơi cả đôi bên.
Đợi đến khi cơn xúc cảm tạm lắng dịu, Fiennes nằm đè trên mình Trần Cận, khẽ vuốt ve ***g ngực xinh đẹp của hắn, thỏa mãn thở dốc, rồi buông một câu cảm khái bằng giọng rất chi khó tả: “Kỹ thuật của cậu tệ thật, cậu vẫn tự ngược đãi mình vậy đấy hả?”
“Sau hai mươi tuổi là đây không tự sướng nữa rồi.” Trần Cận thản nhiên đốp chát lại, rắp tâm chơi quê ai đó, mà thật, ba cái trò này… chả lẽ đi kiếm mấy thằng đực rựa về luyện??
Fiennes cười khẽ, rõ bộ dạng không buồn tin lời hắn: “Cảm thấy ổn chưa? Thân nhiệt của cậu tăng lại rồi này.”
“Người đang sống sờ sờ làm sao mà không nóng được!” Nằm nhìn cái thứ dính dấp nóng ấm trên tay mình, máu huyết từ đâu được thể dồn tuột cả lên mặt, hắn tuyệt vọng rền rĩ, “Rốt cuộc chúng ta đang làm cái trò gì a…” trước khi đánh chết hắn cũng không tin, đời hắn sẽ có ngày chơi dã chiến với Fiennes thế này, mà lại còn ngay giữa giờ thi Scotch, đúng là gặp quỷ!
Trừng mắt nhìn Fiennes – tên thủ ác dụ dỗ hắn phạm tội theo, nào thì quẫn bách, luống cuống, khốn đốn… không ngôn từ nào đủ nói lên tâm trạng hắn lúc này, Trần Cận thảnh thơi ung dung hồi nào thành ra lúng ta lúng túng vậy chứ? Thật là nản hết sức: “Nào, giờ đi không đây?”
“Chúng ta vẫn còn thời gian, cậu nghỉ đi, một giờ nữa tôi sẽ đánh thức.”
Kỳ thực chẳng cần ép, ai đó đã muốn chịu hết xiết rồi. Còn được nửa bình nước uống cũng bị Fiennes kiên quyết dốc ra lau rửa dư âm tình cảm mãnh liệt trên người đôi bên, rốt cuộc trước khi chìm vào giấc ngủ, điều duy nhất Trần Cận nghĩ được chính là… thật tình loạn tùng bậy a…
Suốt bốn mươi lăm phút Trần Cận chịu im ắng, Fiennes vẫn vòng tay ôm hắn mà trong lòng không sao bình tĩnh nổi, hắn chưa từng biết mình có thể vừa kích động vừa phấn chấn vì một người đến thế, đây liệu có phải một sai lầm khổng lồ trong đời Andre Fiennes hắn không? Giờ hắn chỉ đơn thuần không muốn để vuột mất hơi ấm đặc biệt trong vòng tay mình… người đàn ông không sao khống chế được này có thể ảnh hưởng tới hắn ghê gớm đến mức nào, hắn thực sự không thể đoán biết nổi, có lẽ đây chính là ẩn số đầu tiên của cuộc đời hắn, mà hắn vẫn đang liều lĩnh lao vào… bằng mọi sự quả quyết của Diệm.
Dù Fiennes luôn là người công tư rạch ròi, nhưng hắn không cách nào vạch ra ranh giới hiển nhiên ấy trước mỗi vấn đề liên quan đến Trần Cận. Con người như Trần Cận, bề ngoài trưởng thành chín chắn, có đôi khi lại bộc lộ chí khí quật cường khác thường, mà người ta không thể phản bác được hắn, bởi quyết định của hắn luôn bắt nguồn từ những lý do vô cùng đặc biệt, chưa nói nguyên nhân nào cũng hoàn toàn thẳng thắn rõ ràng. Fiennes chỉ thấy mình không sao tìm được lý do gì để chối từ Trần Cận, bất luận về tư tưởng hay thể xác, thứ cảm giác này thực sự là… kỳ diệu, hòa trộn cùng một tia mong mỏi lẫn hứng khởi, tuyệt đối không giống như bất cứ xúc cảm rung động nào hắn từng trải qua.
Fiennes lại một lần nữa cúi xuống điểm điểm môi hôn hắn, lại chợt thấy hành động của mình có chút nực cười, rốt cuộc liền khựng lại. Ở nơi luôn chỉ biết đến kỷ luật và quy chế như Hào Môn, thứ Fiennes nhận được ngay từ đầu đã là vinh quang và quyền lực, còn tình cảm chân thành với hắn mà nói… bất quá chỉ như ảo tưởng, mà giờ, liệu có thể đem tất cả những thứ ấy cho người này được không? Và rồi hắn sẽ nhận chứ? Xem tình hình hiện giờ thì… đối phương thực sự quá miễn cưỡng. Trời đất, đáp án này đối với Fiennes mà nói thật đúng là vô tiền khoáng hậu.
Trần Cận khẽ cựa mình, lơ mơ dụi dụi đầu vào lòng người nằm cạnh, bất quá đúng một giây sau, hắn đã mở trừng hai mắt, coi bộ vừa nhớ ra tình thế hiện tại, lập tức ngẩng đầu lên: “Quá một tiếng rồi hả?”
“Vẫn còn mười phút nữa, nhưng chúng ta cũng nên xuất phát thôi.” Fiennes vỗ vỗ mông hắn ra chiều khích lệ, “Thấy sao rồi?”
Đến giờ mới ý thức được tư thế của mình có vấn đề cỡ nào, lại được cử chỉ thân mật quá sức của đối phương hại hắn muốn đơ người, Trần Cận xích vội ra như bị kim chích, rồi quay đi với quần áo mặc. Fiennes cũng ngồi dậy, một tay gác trên đầu gối, nhìn bộ dạng còn chưa trông rõ đâu ra đâu của Trần Cận, thầm cười khổ một tiếng, liền sau đó đã thấy cả quần lẫn áo bay vèo đến rồi đáp chuẩn xuống ngay đầu mình.
Bất đắc dĩ kéo mớ vải vóc trên đầu xuống, cả thế giới chắc chỉ có mình Trần Cận dám trả treo vậy với Fi đại gia. Được cái đối tượng cũng khá hợp tác, không nói tiếng nào đứng dậy mặc đồ vào, vừa làm vừa quay lại nhìn vẻ mặt “kỳ thị quá khứ” của Trần Cận, tự nhiên hắn lại thấy hứng thú lạ lùng, thành ra nhịn không nổi buột miệng nhắc ai đó: “Cài nút áo lệch rồi kìa.”
“Biết rồi!” Cơn rầu đời lại một phen dâng trào, bụng hắn nghĩ thật hận quá chừng, cớ gì mình không cách nào tỏ ra “như bình thường” trước mặt cha Fiennes này chứ, làm trò cười cho ổng ngần đó chưa đủ chắc?!
Đồ khô ráo mặc vào quả nhiên dễ chịu hơn nhiều, Fiennes mở bản đồ ra xem qua: “Đi thẳng hướng Tây Nam là đến được núi đá, có khả năng gặp một số trở ngại trên đường đấy, sẵn sàng chưa?”
“Ừm.” Ngượng ngùng đáp một tiếng, chấn chỉnh lại tinh thần, khoác vũ khí lên lưng thẳng tiến.
Đoạn đường kế tiếp đặc biệt dài, phải có sức chịu đựng lẫn sự kiên trì tuyệt đối, đồng thời cần giữ vững cảnh giác thường trực. Fiennes yên lặng nhìn theo bóng lưng Trần Cận hồi lâu, vẫn biết tính tình người này, đã cứng đầu lên có chết cũng không chịu lui bước, hắn vốn là vậy… thẳng thắn sinh tồn, bất kể trong chiến trận ác liệt hay giữa bầu không khí bình lặng hiếm hoi, hắn đều có thể dùng cách thức đặc biệt lẫn những lý do của riêng mình mình để chinh phục người khác.
Dựa vào thể chất hoang dã, phát huy toàn bộ tiềm năng, Trần Cận đã hoàn toàn bình phục, mặc dù việc nắm quyền ở Xích bộ một thời gian dài khiến hắn không tham gia những đợt tập huấn lính đặc chủng đã hai năm, nhưng quá trình rèn luyện kiên trì bền bỉ đủ cho hắn có một nền tảng vững chắc, bằng hành động thực tế, hắn đã chứng tỏ mình vẫn có thể ung dung bình tĩnh đối mặt với tình thế hiểm nghèo như xưa.
Dọc đường bọn họ tránh thoát được ổ mai phục và phạm vi dò hồng ngoại, đồng thời phá hủy luôn kho đạn dược lẫn ba ụ súng máy không người, cảm giác phương hướng của Fiennes và Trần Cận luôn chính xác, bởi vậy đến năm rưỡi chiều, bọn họ đã tới đích – chiến địa R, khu vực mỏm núi.
Đây là vùng núi đá rắn, phải leo qua mới qua được khu vực chỉ định vào chiến địa chính, bắt đầu giải cứu con tin. Qua nhiều lần thăm dò, bọn họ chọn hai điểm làm bệ tì, sửa soạn vũ khí dụng cụ kĩ lưỡng, cột một dây đai an toàn ngang hông rồi, Trần Cận giơ tay với Fiennes: “Xuất phát.”
Suốt quá trình leo núi, để giảm bớt lực dồn lên hai tay trong mỗi cử động, giữ cân bằng cơ thể, mỗi lần đổi tay, Trần Cận lại điều chỉnh trọng tâm về bên sườn bên kia, còn khi di chuyển ngang, hắn chuyển trọng tâm xuống thấp hơn, hắn phải giữ thể lực tối đa, hạn chế hết sức mọi tiêu hao, tình thế hiện giờ chỉ có đường tiến lên, bởi thế lúc này bọn họ tuyệt đối không được gây cản trở cho nhau.
Fiennes thì hiển nhiên là nhà nghề, dùng kiểu leo sườn, tay chân đồng điểm, cả thăng bằng cơ thể lẫn động tác kỹ thuật đều rất nhịp nhàng, giữ khoảng cách nhất định với vách núi, chỉ khi tiến lên thân mình mới áp sát vào bề mặt đá, mỗi lần thực hiện một bước di chuyển dài, tứ chi thường thường phô diễn những động tác cực kỳ đẹp mắt, mà vẫn được khống chế trong tốc độ vừa vặn.
“Ổn chứ?!” Fiennes gọi với hỏi Trần Cận ở đầu bên kia.
“Lo thân anh ấy!” Này là tiện miệng đáp trả.
Fiennes tự nhiên mỉm cười, với con nhím không ai ghét nổi này, thôi thì phải thông cảm chứ biết sao, Trần Cận trong mắt hắn nhiều lúc thật tình như loài quý hiếm, nhất định phải được Hào Môn bảo quản kĩ lưỡng
Hai mươi phút sau, Fiennes cũng bắt đầu lo lắng cho Trần Cận, dù sao hắn vừa bị hao sức không ít, mà leo núi thế này hoàn toàn quyết định ở thể lực và ý chí, hắn biết kiến thức cơ bản của Trần Cận rất vững, nhưng hiện giờ trở ngại lớn nhất của hắn lại là thể chất kia.
Cho đến khi Fiennes chạm được chân lên đỉnh núi, đã thấy Trần Cận đang nằm vật ngửa trên bờ đá bên kia, thở hồng hộc. Hắn đột nhiên cảm thấy một nỗi xót xa hòa lẫn tán thưởng nóng rực lan tỏa trong lòng mình, người này vẫn luôn vượt xa dự đoán của mọi người, mà hắn giờ chỉ có thể vờ bình thản cổ vũ một câu: “Làm tốt lắm.”
Trần Cận ngồi phắt dậy, đưa tay quệt mồ hôi hòng giấu sự mệt mỏi: “Điểm đặt chân khá thuận lợi thôi.”
Hai người nhìn nhau một hồi, khóe miệng cùng mang một nụ cười vu vơ, không biết ai mới là người nhận ra bầu không khí khác thường trước, là thứ xúc cảm chân thành âm thầm len lỏi trong không gian, rốt cuộc đôi bên cùng đánh mắt đi hướng khác.
Fiennes rồi cũng nhớ tới vấn đề chính: “Ừm, từ phía này, có một căn cứ giam giữ con tin, nhân số cụ thể chưa rõ.”
“Có ba lối vào, quan sát từ bên kia là vậy.”
“Cậu nghĩ lối nào?” Fiennes trả quyền quyết định cho Trần Cận.
“Phía Nam.”
“Được.” Fiennes đáp dứt khoát, rồi chỉnh trang chuẩn bị xuất phát.
“Anh không hỏi sao tôi chọn phía Nam hả?”
“Vì tôi biết lý do của cậu nhất định cũng giống tôi.” Fiennes bình thản giơ tay ra dấu tiến lên, “Luật như cũ, cậu đột nhập, tôi phong tỏa phía sau yểm hộ, phải thận trọng, phía đó có mai phục.”
“Rõ.”
Súng nạp đạn rồi, bắt đầu di chuyển đến mục tiêu, Trần Cận bò áp sát vùng cấm trước, Fiennes bọc hậu phía ngoài xử lý tuyến phòng vệ, cơ quan ở đây bố trí rất dày đặc, giải quyết toàn bộ tốn không ít thời gian, mà chưa hết năm phút đồng hồ, đối phương đã bắt đầu nổ súng, Fiennes trấn tĩnh lại, phán đoán đại thể có bao nhiêu quân mai phục bên trong, kể cả tay súng bắn tỉa, hắn quyết định phải vào tiếp viện sớm hơn dự định, để Trần Cận vào một mình quá mạo hiểm, nhưng giờ đã không còn đường lui rồi.
Ông già Weddela đúng là biết bày trận, ý đồ kỳ này vô cùng rõ ràng, chắc chắn Trần Cận ở trong đó cũng đã có sự cảnh giác, ngài chỉ huy là muốn quá nửa trong số mười tổ phải bị nốc-ao ngay trận đầu, được thế người mất công bày vẽ thi thố mới thấy phần nào hả hê.
Trong cuộc đọ sức chênh lệch lực lượng quá lớn này, chỉ có cách hy sinh yểm trợ lẫn nhau mới có đường thoát, chiêu này thì chẳng mới, bất quá là chiêu duy nhất dùng được mà thôi. Với trận địa này thì sự ranh ma của trung tướng Weddela thật không uổng chút nào, ông là một quân sư khắc nghiệt, vì ông không hề có sự thông cảm, và không ưa chừa lại hy vọng cho lính của mình, ông cho rằng ôm niềm tin ngây thơ mới đúng là khắc nghiệt, bởi thế Weddela rất chú trọng đến quá trình “Phượng hoàng niết bàn”, kẻ không lý giải được ý đồ của ông sẽ bị tụt lại một cách vô ích, kể cả như Fiennes đầy mình kinh nghiệm, cũng coi như lần đầu tiên cam tâm tình nguyện làm quân cờ trong tay ông già Weddela, chí ít muốn thuận lợi thực hiện được giao ước thoát ra ngoài cùng Trần Cận, đương nhiên phải trả giá, bất quá là ít nhiều mà thôi.
Rốt cuộc Fiennes lựa chọn xông thẳng vào, chỉ cần để “chết” một “con tin”, mọi nỗ lực của bọn họ sẽ thành vô ích, vì thế, tuyệt đối không thể thất bại. Vẻ chăm chú của Diệm cũng thật hiếm thấy, ít nhất trước mặt người khác hắn hầu như không để lộ cảm xúc thực, nhưng lúc này hắn đang tập trung cao độ, hắn chưa từng nghiêm túc chơi một trò chơi thế này, mà vì một người, hắn quyết sẽ giữ vững đến cùng.
Cái kho hiểm hóc này tổng cộng có mười mấy gã khó xơi đổ ra bao vây chặn đường bọn họ, Trần Cận thì đâu biết phân thân, chỉ còn nước liều đột phá vòng vây, cả Fiennes cũng bị khí thế của hắn làm kinh ngạc, cứ thế bám gót đuổi theo.
“Sao anh lại vào đây?!” Núp được sau cái rương gỗ, Trần Cận lập tức quát rầm lên.
“Địch rất đông, một mình cậu không hạ hết được.”
“Góc Tây Nam có bất thường, anh qua trước đi!”
Fennes khẽ rủa một tiếng, di chuyển về hướng đó, hết sức kiềm chế và cảnh giác, hắn cần tập trung tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ giải cứu, dọc đường bắn hạ ba tên tập kích, đều trúng điểm trí mạng, “kẻ trúng đạn” cứ thế vừa ngã rạp xuống rồi rút khỏi chiến địa vừa kinh hồn đã đời với khả năng nhắm bắn của gã đấu thủ kia. Đến khi Fiennes tấn công đến cánh cửa cuối cùng, hắn phát hiện bên trong có bốn con tin, phát tín hiệu giải cứu xong, không do dự đến nửa khắc, Fiennes lập tức lao trở ra, nỗ lực quay lại tiếp ứng Trần Cận lần nữa, nhưng khi ấy đối phương đã không còn tại vị trí cũ.
Trần Cận đánh lạc hướng mấy gã khác cho hắn, quả nhiên là vậy, đúng là biết ôm việc a, bất quá Fiennes cũng chẳng vì thế mà biết ơn hắn. Qua một hồi lục soát, rốt cuộc đã tiếp cận chiến địa sau cùng, đợt càn quét thứ hai bắt đầu.
Hàng loạt đạn xám trắng bay vụt qua, không khí bắt đầu mù mịt, loạt đạn này rõ ràng là từ bộ binh chuyên nghiệp, đạn bay vượt cự li trúng mục tiêu sau chướng ngại vật, cực kỳ đáng sợ, đã vậy trong lúc hỗn loạn, Fiennes còn không sao tìm được đồng đội.
Tính toán một hồi, khoảng năm tên lính phòng thủ đã bị lộ, Fiennes tiêu diệt hết toàn bộ, nhưng vẫn không cách nào tiếp cận vùng giữ con tin còn lại. Hắn chỉ có thể tạm thời phục sau thùng hàng chờ cơ hội, đợi những tên mai phục cuối cùng lộ diện, nhiều lúc đạn phóng sượt qua bên tai, khốc liệt như một trận đánh thực thụ.
Đến khi di chuyển được vài bước về góc Đông Bắc, Fiennes mới xác định được vị trí của Trần Cận, hỏa lực tấn công trực diện thế này, Trần Cận nhất định đã bị bao vây, giờ hai người bọn họ chỉ một có thể hành động, còn người kia phải đánh lạc hướng địch, bởi thế lần đầu tiên trong đời Fiennes đã hạ một quyết định “hy sinh mù quáng”, hắn xông ra thu hút sự chú ý của đối phương, bọn chúng lập tức đổ dồn về phía hắn, hầu như đồng loạt nổ súng, sau hai pha lạng mình hoàn hảo, bắt đầu đến màn liều bạt mạng, hắn chỉ chống đỡ được tối đa hai phút, lâu hơn nữa thật sự không dám chắc, chỉ hy vọng Trần Cận hiểu được ý hắn.
Một phút sau, Fiennes biết đạn đã sắp hết, cũng chỉ có thể đối phó theo bản năng, ngoại trừ tuân theo mệnh lệnh cơ thể, hắn nhất định phải tạo cho Trần Cận đủ thời gian cứu con tin, hắn mới là người nên gách vác phần lớn nguy hiểm.
Đến khi tín hiệu giải cứu thành công phát lên lần nữa, hành động của Trần Cận cũng đã đánh động đám quân đang vây Fiennes, một nhánh lập tức quay lại truy cản, biết Trần Cận không thể nào bắn hạ tất cả, rốt cuộc Fiennes buộc phải hạ nốt một chiêu liều mạng – đem thân nhử đạn.
Thực tình mọi sự chỉ phát sinh trong khoảnh khắc, vừa dụ được hai tên địch quay đầu lại, Fiennes giương súng bắn phát đạn cuối cùng, hắn hạ được một tên, tên kia đã kịp nhắm bắn hắn, tiếng súng cùng lúc vang lên tạo thành thế trận ba sừng kỳ dị, Fiennes dù sao cũng không phải siêu nhân, ngay khi bị trúng đạn, đèn cảnh báo đeo bên hông đã chớp sáng, chỉ cần tổ dự thi có người bị trúng đạn lập tức đèn sẽ sáng lên gửi tín hiệu trừ điểm, nếu là phát đạn trí mạng coi như mất quyền thi đấu.
Chưa đến mức tận xui, đạn vôi chỉ trúng vai trái, nếu có áo chống đạn thì vẫn chặn được, nhưng mục tiêu quá gần, nhất định sẽ bị thương. Trong khi ấy Trần Cận ở phía sau đã giải quyết luôn kẻ tập kích, giờ đương trợn tròn mắt kinh hoàng nhìn đồng chí “thương binh” Fiennes, giờ phút này toàn thân hắn ngùn ngụt sát khí, nhận được ra cơn liều lĩnh đã vọt lên quá độ, ra tay như chớp mà vẫn che chắn được mọi yếu điểm trên người, đã vậy còn có cái tên như chỉ chờ hắn ra xử lý này nữa, thật đúng là giỏi tính a…
“Tôi mà không ra kịp thì anh ăn đạn tan nát rồi.” Trần Cận đầu mướt mồ hôi, vừa rút bộ đàm bên hông vừa tiến về phía Fiennes, đã sẵn người nóng phừng phừng, hắn hắng giọng tuyên bố kết quả chiến đấu, “Sếp, tổ JC đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu tại khu mỏm đá, hiện mười một con tin đã được thả, thành viên tổ bị một thương ở vai, chờ xét duyệt, over!” Ấn ngắt bộ đàm, đột nhiên lại phát cáu, “Làm sao mà anh tin tôi sẽ ra hả?!”
“Cậu đã ra rồi đấy thôi, không phải sao?” làm như lơ đãng nhìn quanh một vòng hiện trường la liệt, đã kịp trở lại vẻ bình thản, “Hơn nữa cậu bắn trúng hắn ta, rất chuẩn.”
Trần Cận đột nhiên ngậm miệng, rồi lại nhíu tít lông mày, bộ dạng nản vô chừng mực: “Sếp ạ, đúng ra sếp không nên đi thi Scotch với tôi, càng không nên bị thương.”
“Nhưng tôi đã làm rồi, thi cũng xong rồi, kết quả thế này thấy tệ sao?”
“Anh gặp nguy hiểm, hành động bộc phát thì có thể thông cảm được, nhưng đó không nên là lựa chọn của anh.”
“Câu này chẳng giống lời cậu nói chút nào.” Fiennes ngạc nhiên nhìn hắn.
Đáy lòng Trần Cận cũng thừa nhận đúng là chẳng giống mình, hắn cũng ghét luôn cái giọng kẻ cả to tát vừa xong của hắn, thật như bọn thông thái rởm, nhưng đối tượng là Fiennes, hắn không thể không cuống được, giả như đây là chiến trường thực sự, rồi bảo hắn gánh sao nổi trách nhiệm giờ?!!
“Cậu cứ nói thật là cậu muốn cảm ơn tôi đến tiếp viện đúng lúc cũng được.”
“Tôi không phải cảm ơn anh, vì anh là đồng đội của tôi, nhưng phát đạn đó tôi mới là người phải chịu, nhiệm vụ của anh là cứu con tin, không phải cứu đồng đội.”
Fiennes giơ thiết bị đếm thời gian lên xem: “Lúc cậu nói những chuyện dư thừa này, chúng ta đã phí mất tròn hai mươi giây rồi. Muốn đi lãnh thưởng chưa? Đồng đội?”
“Chúng ta không về nhất đâu đấy.”
“Cái đó tôi cũng hiểu.” Fiennes cười cười, “Nhưng không đến nỗi thất bại, phải không?”
“Chiến đấu không phải để đã nghiền đâu.” Trần Cận nhìn thẳng vào cặp mắt nâu sẫm đang chăm chú chiếu vào mình, trái tim đột nhiên nảy thình thịch, như thể bị ai đó cắm trúng một cây đinh, nghĩ không ra thế quái nào lại đi dây vô cái đồ vướng tay vướng chân này a…
“Đi thăm hỏi các sếp thôi, đừng để bọn họ đợi lâu.” Fiennes thật hiếm khi có bộ dạng cợt nhả thế này, hắn quàng vai Trần Cận, cố tình dựa cả người lên người hắn, rồi rút bộ đàm ra, “Tổ JC hoàn thành nhiệm vụ, trở về doanh trại trong mười lăm phút nữa, over!”
“Nè, anh nặng chết đi.” Trần Cận nghiến răng trừng mắt với đống-bự-con bên cạnh.
“Không thấy sao? Tôi đang là thương binh.” Fiennes đáp trả, “ngây thơ” nhìn đồng chí, ra bộ ngóng chờ được đãi ngộ săn sóc đặc biệt.
Gân xanh đã muốn nổi đầy trán Trần Cận, giờ hắn đang sâu sắc cảm nhận rồi đời hắn và Fiennes sẽ còn dây dưa nhằng nhịt dài dài, đã thế đối phương còn trắng trợn chôm chỉa luôn tuyệt chiêu của hắn – mặt dày xỏ lá.
Hai người cùng nhau thu dọn hiện trường, rồi cấp tốc trở về doanh trại chính, không bị gò bó thời gian nữa, tâm trạng tự nhiên thảnh thơi hẳn.
“Vừa xong thật tôi tưởng anh “tử trận” luôn rồi, mắc công người ta cuống oan.” Dù biết tình thế hy sinh quên mình của Fiennes là hệ quả bất đắc dĩ, nhưng tự hắn vẫn thấy như mình thiếu nợ người ta, thà rằng tự mình chịu nguy hiểm đã đành.
“Tôi vẫn đề nghị cậu, muốn cảm ơn tôi cứ việc nói thẳng ra, hoặc không thì cũng có cách thể hiện khác đấy, ví dụ như…” Fiennes đột nhiên dừng bước, đưa tay kéo giật Trần Cận còn đương cắm đầu đi lại, suýt bị ngã dúi vì quán tính, Trần Cận kinh ngạc quay phắt lại, cũng chỉ một khoảnh khắc, hắn đã thấy mình bị ôm choàng lấy, đôi môi bị hơi thở nam tính mãnh liệt xâm chiếm, quấy đảo, cơn bão lốc bộc trực cuốn phăng tất thảy, gột trôi đi mọi mơ hồ lẫn đắn đo, đôi bên cùng bị xối đẫm dưới cơn kích tình cuồng nhiệt, sự thân mật đặc biệt đến thế này dường như hàm chứa cả một phần ngây ngẩn một phần bối rối, đầu óc Trần Cận cũng chỉ còn biết lặp đi lặp lại điều duy nhất: phen này, càng lúc càng loạn tơi bời rồi…
——————-