CHƯƠNG 75: PHIÊN NGOẠI THỨ BA
– Song tử tinh –
Vừa hoàn thành cuộc phỏng vấn ở đại học Colombia, lên xe rút di động ra mới thấy tin nhắn khẩn cấp, chỉ có bốn chữ: “Quán cũ, năm giờ!”
Trần Thạc ngồi yên lặng trên ghế lái, hắn khẽ nhíu mày, nhếch môi. Lát sau hắn nhìn qua đồng hồ đeo tay, còn nửa tiếng nữa.
Đến khi nhấn ga phóng xe đi, thái độ hắn đã hoàn toàn bình thản.
Trần Thạc luôn quen đến điểm hẹn sớm vài phút, mà cái tin nhắn gửi kèm một hình mặt cười toe toét ấy, nhất định sẽ kéo theo vô-cùng-nhiều phiền phức.
Người hẹn Trần Thạc đang ngồi trong góc tầng hai một quán rượu ở phố Tàu, chọn đúng chỗ cạnh cửa sổ, vừa thấy hắn tới đã giơ tay vẫy. Tên đó vóc người cao ráo, gương mặt điển trai, nhưng ánh mắt ngả ngớn cử chỉ thô lỗ, giờ thì đang dựa lưng vào tường, lười biếng ngồi vắt chân, áo sơ mi sặc sỡ phanh hở ngực, miệng cười nhởn nhơ trêu tức, đôi chân dài xỏ trong cái quần jeans tả tơi.
Đây không phải ai khác, chính là anh sinh đôi Trần Cận của hắn.
Trần Thạc liếc nhìn ông anh, thầm thở dài, cái người sinh ra sớm hơn hắn mười phút này đúng là sinh vật thụt lùi trứ danh trong lịch sử nhân loại, chuyện gì cũng dám làm, phiêu lưu mạo hiểm nào cũng dám thử, mà bản tính nổi trội nhất là ưa gây sự.
“Vừa gọi đồ cho cưng rồi, còn nóng nhé, bình Blue Mountain này là bà chủ cất làm của riêng đó, thử miếng đi.”
Vào quán rượu Trung Quốc gọi cà phê, cũng chỉ có đồ dở hơi này làm thế.
“Phỏng vấn mấy lần rồi đúng không, cậu tiến bộ bao nhiêu rồi đây. Cậu xem ngoài phố có mấy thằng lưu manh đi học hở.” Trần Cận có chút đắc ý giơ tay vỗ vỗ gáy đối phương, “Em út của anh muốn vào Ivy League, mà vào được thật luôn chớ, giỏi lắm giỏi lắm!”
Trần Cận mò hai hạt lạc bỏ vào miệng nhai: “Lão già cho cậu thực tập ấy, có tin được không đó? Loại mồm nhai nhải bảo đầu tư cho cậu, thật ra là đồ biến thái không thiếu đâu nha.”
“Anh nghĩ em không đầu óc như anh hả?” Trần Thạc không thèm chấp, “Anh đang lo em thành trí thức rởm, rồi không có ai dọn dẹp hậu quả cho anh nữa chứ gì.”
“Anh em với nhau mà mắc gì cậu xoáy vào nỗi đau của anh.”
Nhìn gương mặt giống hệt mình mà làm ra biểu cảm chớt nhả vậy, tâm trạng hắn không khỏi có chút phức tạp.
“Cuối cùng là có chuyện gì đây?” Trần Thạc hỏi thẳng.
“Làm như cứ có chuyện xấu anh mới tìm cưng vậy, anh là thấu tình huynh đệ lắm nha, huống hồ mặt cậu đẹp trai y chang anh, chơi xấu cậu chắc trời phạt anh chết teo.”
“Anh nói một tràng vậy mà không mắc cỡ thật hả? Nào đừng có quanh co, gọi em tới gấp thế làm gì?”
Trần Cận vò tóc, lúng túng nói: “Đại ca băng Phúc Châu kế bên, tối mai làm lễ mở Hương đường, nhận đàn em ở giáo xứ mạn Tây, đúng ra anh phải đến ủng hộ. Nhưng thằng A Lượng hôm trước gây chuyện bênh bồ rồi bị thương, anh phải đi thương lượng thay nó. Hai việc cùng lúc, anh không cách nào chạy cả đôi bên được.” Trần Cận thề thốt, “Lần này tuyệt đối không có gì nguy hiểm đâu, bên băng Phúc Châu chỉ cần đến ngồi, rồi đi ăn một bữa ở quán Tàu thôi, đảm bảo không lao động nặng nhọc gì đâu mà.”
“Anh tưởng em thèm ăn không của anh một bữa tiệc chắc?”
“Tụi mình là anh em tương thân tương ái a, giúp đỡ lẫn nhau đồng cam cộng khổ a, giúp anh lần này đi mà.” nói xong, liền bật dậy, kéo ghế sang ngồi sát cạnh Trần Thạc, rồi khoác vai hắn, cọ đầu tỉ tê, “Cậu xem cậu bỏ anh lại bay một mình rồi, sắp thành người thượng lưu rồi, không thấy thương tiếc tội nghiệp anh hở? Cậu biết không, anh ở giới ngầm lăn lộn một mình cực lắm ấy. Càng lúc càng hiếm có cơ hội anh em ra tay giúp nhau, không có cậu, thật tình lắm việc anh chẳng biết làm sao nữa.”
Trần Thạc thở dài, hắn không thể chống cự được nhất là mỗi lần Trần Cận mè nheo, bởi vậy đành miễn cưỡng đáp: “Nói nhảm nhiều quá, để em nghĩ đã.”
Trần Cận vỗ vai Trần Thạc bồm bộp: “Biết cưng nghĩa khí lắm mà! Được rồi, lần sau cần anh thế vai vụ gì, cứ call anh lúc nào cũng được nha.”
“Trông anh thế này bảo em call kiểu gì hả? Anh đi thi hay đi phỏng vấn hộ em được không? Còn nói mạnh miệng.”
“Anh thế này thì làm sao? IN nhất, fashion nhất giới ngầm là anh đấy nhé. Cậu đổi tông ăn mặc chính kịch như này, làm anh hoang mang lạ lẫm chừng nào biết không?”
“Đưa em một bộ đồ của anh đi, bộ cũ em quăng rồi.”
“Bộ đó là hồi ức chung của tụi mình nha, quăng á! Vậy mà cậu cũng nỡ hở! Lấy cái áo phông có chữ kí David của anh nhé?”
“Anh định để em mặc bộ đó đi dự lễ hả?”
“Không phải, bữa nay cho phép cưng mặc nhã nhặn chút.”
Đồ không bao giờ biết nhã nhặn là gì này, đến lúc có việc cần hắn mới tử tế một chút.
“Mai mấy giờ đây?”
“Bảy rưỡi!” Trần Cận nghe em út đã dịu giọng, lập tức ôm đầu Trần Thạc hôn chụt lên má hắn một cái, không thèm để ý đến bộ dạng cứng đờ kinh dị của đối phương.
Trần Thạc chùi nước miếng trên mặt, bất đắc dĩ nói: “Anh điên a.”
“Nhìn cái mặt đẹp trai vô địch thế giới giống hệt anh này, đúng là sướng quá a.”
“Đồ tự kỷ điên khùng.” Trần Thạc nhịn hết nổi phải đứng dậy, “Em đi đây, còn phải về Thành Nghiệp.”
Trần Cận rù rì nói: “Hồi này anh đang kiếm chỗ yên thân đây, có một thằng lính đánh thuê chuyên nghiệp gợi cho anh ý này, anh đang phân vân, hay cũng bỏ giới ngầm giống cậu, đi kiếm việc gì hay ho nhỉ.”
Một câu nói đã níu chân được Trần Thạc, không ai hiểu hơn hắn những thứ hay hocủa Trần Cận có thể bạo lực và nguy hiểm đến mức nào.
“Anh đừng làm bừa, những việc động dao động súng là chết người đấy, anh phải hiểu chứ.”
“Cưng xót anh hén.”
Trần Thạc sải hai ba bước đã trở lại đứng trước mặt hắn: “Em chỉ không muốn phải nhặt xác anh sớm vậy thôi.”
Từ khi hai vị thân sinh ra anh em họ Trần trốn nợ cờ bạc sang Trung Đông rồi mất tích, họ chỉ còn nhau là người thân duy nhất.
“Ngoài cậu, còn ai lo chuyện sống chết của anh nữa đây.” thái độ Trần Cận vẫn rõ cà lơ phất phơ, nhưng kỳ thực Trần Thạc đã cảm thấy được tâm trạng hắn vừa chùng xuống, “A Thạc, anh sẽ lo cho cậu cả đời nhé?”
Trần Thạc đứng nhìn xuống hắn, không cử động, một lát sau mới tiện tay xoa đầu hắn: “Có những việc anh không thể đối phó được đâu, đừng cậy mạnh mãi, thôi gây sự khắp nơi là đỡ cho em lắm rồi.”
“Thạc Thạc, đã bảo cưng yêu anh chết được mà.” Trần Cận cười lưu manh, nhào đến ôm eo Trần Thạc.
“Đồ điên này!” Trần Thạc rõ là muốn nhảy dựng, ra sức túm áo Trần Cận lôi hắn ra, “Em nói rồi đấy, nếu đêm mai bọn thổ phỉ ấy bày ra ba cái món vi cá tổ yến, đừng hòng em động đũa vào.”
“Biết cưng yêu môi trường rồi.”
“Anh phàm ăn như thế nên mới mập ú ra hả?” quẳng lại mấy lời ám chỉ xấu bụng, Trần Thạc thản nhiên quay lưng bỏ đi.
“Hơ?!” Trần Cận vô thức cúi xuống nhìn nhìn bụng mình, rồi ấm ức nói: “Anh mập chỗ nào đâu! Dáng anh chuẩn như này lên trang bìa tạp chí hơi bị được đó!”
Hai tháng sau.
“Anh chuẩn bị rời giới ngầm rồi.” giọng Trần Cận nghe như đã suy nghĩ kỹ càng rồi, “Hai giáo xứ đều đổi chủ, anh không muốn dính vào thuốc phiện, mà hàng nóng thì phải làm ăn với bọn ngoại quốc không rõ gốc gác, để ít nữa sợ không rút được chân ra.”
“Anh nghĩ kĩ rồi chứ?”
“Anh dọn cả đường lui rồi.”
“Không chỉ chừa đúng một đường đấy chứ?”
“Chẳng gạt được cậu chuyện gì hết.” Trần Cận cười trầm tư, “Anh định vào Hào Môn.”
“Hào Môn? Tổ chức làm việc cho chính phủ phải không, khó lường lắm đấy, nếu thấy không cố được thì đừng miễn cưỡng.”
“Ừ, anh biết.”
Cả hai không nói thêm gì, đều trầm ngâm cầm điện thoại, chừng mười giây sau Trần Cận mới lên tiếng: “Sau này cậu mà làm cho lão già họ Trương ấy thật, chắc không chỉ đơn giản là ngồi văn phòng đánh điện thoại đâu. Nếu bên trong nó không tốt như vỏ ngoài, thì đừng dấn sâu vào.”
“Anh biết làm anh hai hồi nào đó?”
“Chỉ có A Thạc bây không biết lớn nhỏ thôi nha.” Trần Cận phóng mắt nhìn cây cầu treo phía xa, cười cười, “Sắp đi Boston hả?”
“Thứ hai.”
“Chừng nào về thăm anh đó? Lâu quá là anh nhớ cưng nha.”
“Đừng nói nghe mắc ói, thật hết chịu nổi anh.”
“Hứ, đúng là lạnh lùng, không biết anh xa cậu một cái là ốm tương tư luôn hở?”
“Đồ điên.”
“Cậu không biết đâu, phải thích người ta lắm mới gọi người ta là đồ điên được đó.”
“Đồ điên.”
“Trần Thạc, đừng quên ở New York cậu còn một thằng anh đấy.”
“Đường anh sắp đi, không phải càng ít người biết càng tốt hả. Dù thế nào, em chỉ yêu cầu anh một điều thôi… giữ mạng đấy.”
“Mình bây giờ mỗi đứa mỗi thuyền rồi. Nếu có ngày cậu không đồng tình với anh, anh cũng không đồng tình với cậu, cậu tính sao?”
“Anh lo thân mình đi đã.”
“Ai nha, đồ lạnh lùng a. Cơ mà anh quen giọng này của cưng quá rồi.”
“Nói xong chưa? Xong thì em cúp máy.”
“Chớ chớ, còn chuyện này!”
“Gì nữa?”
“Mấy nhỏ sinh viên ở Cambridge ngon lắm không?”
Cạch… đầu dây bên kia cúp máy.
– Toàn văn hoàn –