Editor: Hạ Y Lan
Không đợi Diêu An Ninh trả lời đã nghe thấy tiếng thúc giục từ đằng sau.
“Kiều Trăn, cậu ngồi đó làm gì, chuyện mới vừa rồi còn chưa kể xong đấy.”
“Không tới nữa, tự các cậu chơi đi.” Kiều Trăn cũng không quay đầu lại mà lắc lắc tay về phía sau.
Truyền đến là một hồi tiếng than, nhưng cũng không miễn cưỡng cô nàng nữa.
“Đáp án của cậu là gì?” Kiều Trăn mang theo vài phần mong đợi hỏi lại lần nữa.
Diêu An Ninh không biết mình đã làm gì mà khiến người trước mặt này lại có hành động bất ngờ như thế.
“Chúng ta đã là bạn học.” Diêu An Ninh không nói thẳng ra, nhưng cũng đủ để người ta hiểu ý trong đó.
Bạn bè được chia ra rất nhiều loại, nếu là giao tiếp qua loa thì đồng ý cũng chẳng sao, nhưng cô có thể thấy biểu cảm nghiêm túc trên nét mặt của Kiều Trăn, tiếng bạn bè đối với cô nàng, nhất định có ý nghĩa đặc biệt.
Kiều Trăn không ngốc, tất nhiên nghe ra ý của Diêu An Ninh, mặt cô thoáng chút mất mát, ngay sau đó lại cười vui vẻ: “Vậy cũng được, trước mắt chúng ta sẽ qua lại như bạn học trong lớp, tiếp đến sẽ là bạn bè.”
Nhìn thoáng qua nụ cười này, Diêu An Ninh cũng có ấn tượng tốt đối với Kiều Trăn, chỉ là hai chữ “bạn bè” đối với cô mà nói cũng không phải từ đặc biệt gì, kiếp trước bên cạnh cô chỉ có đối tác cùng nhau có lợi, nhân vật là “bạn bè” vẫn chưa từng xuất hiện.
“Thắng Nghiệp? Dạo gần đây đúng là nghe tên công ty này nhiều thật đó.” Kiều Trăn vừa nhặt đồ Diêu An Ninh rơi xuống đã nhìn thấy hai chữ này.
Vẻ mặt Diêu An Ninh thay đổi, sau đó lại nghe thấy Kiều Trăn nói:
“Đúng rồi, thời gian trước, hình như hợp đồng nhà tớ ký chính là công ty này.” Kiều Trăn nói.
“Ký hợp đồng? Nhà cậu?” Không trách Diêu An Ninh nhạy cảm, trước khi cô chết, đối thủ cạnh tranh lớn nhất chính là Thắng Nghiệp, hơn nữa bối cảnh công ty này phức tạp, có hiềm nghi không nhỏ.
“Không biết cậu có nghe qua tập đoàn Long Lợi không?” Kiều Trăn không nghĩ nhiều, trực tiếp nói bối cảnh của bản thân ra.
Tập đoàn Long Lợi chính là công ty khi ấy cô muốn ký kết hợp đồng.
Diêu An Ninh khẽ cau mày, trong quá trình cô và tập đoàn Long Lợi bàn bạc, Thắng Nghiệp giở không ít mờ ám, khoản hợp đồng này có lợi ích vô cùng lớn, lúc ấy công ty muốn cạnh tranh cũng nhiều vô kể, cô cũng phải mất rất nhiều sức lực mới nắm bắt được, từ lời nói của Kiều Trăn, xem ra sau khi cô chết, cuối cùng hợp đồng này rơi vào tay Thắng Nghiệp, vậy cái chết của cô, có liên quan đến Thắng Nghiệp sao?
……………………………………………….
Lục Cẩm Xuyên thấy Diêu An Ninh ngồi trên xe, đã không còn ngạc nhiên nữa.
Cũng không biết có phải do anh nhạy cảm quá mức không, cảm thấy toàn thân Diêu An Ninh tỏa ra khí thế thật vi diệu, loại khí thế này anh chỉ từng gặp qua ba của anh thôi.
Chân mày Lục Cẩm Xuyên không khỏi lại nhíu chặt mấy phần, cảm thấy người mình như áp lực bội phần, không phải ai cũng có được, nhưng tại sao Diêu An Ninh lại có?
Lục Cẩm Xuyên tự nói với bản thân là do anh nghĩ nhiều, bản thân anh lại khiếp sợ khí thế của người ngồi bên cạnh ư, nói thế nào anh cũng không thể tin được.
Hơn nữa, những ngày qua quả thật Diêu An Ninh có chút kỳ quái, rất nhiều hành động vô cùng khác thường, không giống như chuyện cô có thể làm ra được
Nín một đường, nghi vấn trong lòng Lục Cẩm Xuyên ngày càng nhiều.
Đến nhà, Diêu An Ninh bước xuống xe đầu tiên, chỉ là đi chưa được mấy bước, đã bị Lục Cẩm Xuyên ngăn lại.
“Cô đang giở trò gì.” Cuối cùng Lục Cẩm Xuyên không nịn được, chất vấn.
Đầu Diêu An Ninh mơ hồ: “Cái gì?”
“Các người làm ra những hành động kia, không phải là đang có ý đồ gì sao?” Lục Cẩm Xuyên nhớ đến thái độ khác thường của Diêu Nhan và Diêu An Ninh sáng nay, nói không có một chút mờ ám ai tin chứ.
Diêu An Ninh cũng không muốn che dấu cái gì, mặc kệ hành động của cô và nguyên thân có tương xứng hay không, cô khiến Diêu Nhan thay đổi, cũng sẽ đưa tới sự nghi ngờ cho bản thân, chỉ là không ngờ, người đầu tiên nhận ra lại là Lục Cẩm Xuyên, rõ ràng hai người chưa bao giờ có giao thiệp gì.
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Diêu An Ninh tự nhiên trả lời, mặc dù đúng là cô có mục đích khác.
Tất nhiên Lục Cẩm Xuyên sẽ không tin tưởng: “Rốt cuộc là tôi nghĩ nhiều hay là do cô có âm mưu, trong lòng chúng ta đều biết.”
Vậy mà lời anh nói lại không khiến Diêu An Ninh có bất kỳ thay đổi sắc mặt nào.
Cô không phải là người có tâm tư đơn giản, từ lâu cô đã có thể duy trì bản thân không để lộ cảm xúc ra ngoài.
Lục Cẩm Xuyên không nhìn ra đầu mối gì từ vẻ mặt của cô, nhưng anh tin vào phán đoán của mình, Diêu An Ninh tuyệt đối đang có mưu đồ gì đó.
“Tôi mặc kệ cô có ý định gì, chỉ là sau này cô đừng xuất hiện bên cạnh tôi.” Dù Diêu An Ninh có âm mưu gì, Lục Cẩm Xuyên cũng quyết để cô cách xa mình một chút, hình như sau khi Diêu An Ninh tự sát đã biến thành một người khác, không cúi đầu sợ hãi nữa, trước kia cô luôn là âm trầm, vậy mà hôm nay cô lại khiến người ta không cách nào nhìn thấu.
Thẳng thắn mà nói, Diêu An Ninh cũng không có chủ ý muốn tiếp cận Lục Cẩm Xuyên, chỉ là đoạn đường đến trường xa quá, đi cùng xe với Lục Cẩm Xuyên, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, trừ phi Lục gia chịu mua cho cô một chiếc xe riêng, nhưng mà, đó là không thể nào.
“Tôi biết rồi.” Dù vậy, Diêu An Ninh vẫn rất sảng khoái đáp ứng.
Chân mày Lục Cẩm Xuyên lại không vì vậy mà giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt hơn mấy phần, theo như dự đoán của anh, phản ứng của Diêu An Ninh không thể như thế này.
Đề tài đến đây là kết thúc, Diêu An Ninh lướt qua Lục Cẩm Xuyên vào nhà.
Lại một lần nữa, Lục Cẩm Xuyên nhìn bóng lưng Diêu An Ninh dần dần đi xa, gần đây hình như anh thường xuyên thấy bóng lưng đó.
Diêu An Ninh lên lầu trở về phòng, mới vừa để cặp sách xuống, cửa phòng đã ồn ào rồi.
“Mời vào.”
Cửa phòng mở ra, người tới không ai khác chính là Diêu Nhan.
“Ninh Ninh, con về rồi, hôm nay đến trường có vui không?” Mặc dù không thể nói Diêu Nhan đang rất vui vẻ, nhưng so với trước đó vài ngày, vẻ mặt tốt hơn chút.
Ngày hôm nay, Diêu Nhan tránh người Lục gia, ở trong phòng mình luyện thế đứng, đi bộ theo yêu cầu của Diêu An Ninh, dù có chút nhàm chán nhưng còn tốt hơn là bị khinh bỉ.
“Cũng không tệ lắm.” Diêu An Ninh trả lời.
“Không tệ là tốt rồi, không tệ là tốt rồi.” Diêu Nhan cười hai tiếng, từ hôm qua sau khi Diêu An Ninh nói với bà những lời đó, mờ hồ bà đã xem cô như người đáng tin nhất của mình.
Diêu Nhan vốn không phải là người có chủ ý gì quá lớn lao, bà luôn luôn tùy theo ý người khác, người ta bảo bà ngồi xuống bà cũng không dám nhúc nhích một li.
“Tối nay chú Lục có về ăn cơm không?” Diêu An Ninh hỏi.
“Có, vậy tối nay mẹ có cần đi xuống không?” Diêu Nhan hỏi tới.
“Không cần, ngày hôm qua chú Lục bảo mẹ ngồi ăn cơm chung, cuối cùng không vui, cũng không phải lỗi của mẹ, dù trong lòng chú ấy giận chó đánh mèo lên mẹ, nhưng lòng chú ấy cũng hiểu rõ ràng, dù mẹ không xuất hiện, chú ấy cũng không trách mẹ, ngược lại còn sinh lòng áy náy hơn.” Diêu An Ninh phân tích tình huống cho Diêu Nhan nghe, có lúc tạm thời lui binh mới là kế sách hay.
Trong mắt Diêu Nhan nhìn Diêu An Ninh ngày càng tin phục: “Đều nghe Ninh Ninh.”
“Chờ chú Lục về, nói với con một tiếng.” Diêu An Ninh dặn dò một câu.
Diêu Nhan gật đầu, sau đó rời đi.