Editor: Hạ Y Lan
Cũng giống như ngày hôm qua, sau khi Diêu An Ninh về đến nhà, không bao lâu sau Diêu Nhan liền tìm cô, cô đã chuẩn bị tốt những tài liệu cho mẹ Diêu, tất cả đều là nội dung học tập cần thiết.
Diêu Nhan nhìn những tài liệu này, không có gì không thích, ngược lại, còn rất hứng thú, tài liệu rất cặn kẽ, dù bà là người ngoài chẳng biết gì cũng hiểu rõ, có thể thấy chúng đã được sửa sang lại rất tận tâm.
"Cám ơn con, Ninh Ninh." Diêu Nhan thút thít ôm cổ con gái, hốc mắt cũng đã có nước, lời cảm ơn cũng xuất phát từ đáy lòng, giờ khắc này, bà mới phát hiện thì ra cuộc sống của mình vẫn còn hi vọng và tương lai, đã tìm được phương hướng tiến về phía trước.
Đối với cái ôm bất ngờ này, Diêu An Ninh sững sờ một chút, cô chưa bao giờ có cử chỉ thân mật thế này với người khác, cả hai đời, cũng chỉ có mình Diêu Nhan, loại cảm giác này có chút kỳ diệu, cô giơ tay vỗ nhẹ lưng bà tỏ vẻ trấn an.
"Tất cả rồi sẽ tốt." Diêu An Ninh nhẹ giọng an ủi.
Diêu Nhan không chút nào hoài nghi lời nói của con gái, giống như trời xanh chỉ phương hướng, bà chỉ cần thực hiện, bà chỉ cần nghe theo chỉ dẫn của con gái mà đi.
Bởi vì Diêu Nhan bắt đầu né tránh, cuối cùng trong nhà cũng yên ổn, cho dù Lục Mạn San muốn bới móc, thêu dệt cũng không có cửa phát huy.
Sáng sớm, Diêu Nhan đã thức dậy bận rộn, tinh thần so với lúc trước đầy sức sống hơn, có lẽ cuối cùng đã tìm được mục tiêu, đối với tương lai tràn đầy hi vọng, mới hăng hái như vậy.
Hôm nay Lục Cẩm Xuyên dậy sớm, xuống lầu cũng sớm, thậm chí còn trước cả Diêu An Ninh, anh nhìn Diêu Nhan đang bận rộn, cảm giác hình như hôm nay có gì đó không giống mọi lần.
Đang lúc Lục Cẩm Xuyên nghi ngờ, Diêu An Ninh cũng xuất hiện.
Lục Cẩm Xuyên quan sát Diêu An Ninh một chút, không cần suy nghĩ nhiều, nhất định lại liên quan đến cô.
"Sao vậy?" Nhận thấy ánh mắt của Lục Cẩm Xuyên, Diêu An Ninh mở miệng hỏi.
Lục Cẩm Xuyên thu hồi tầm mắt, không để ý đến cô nữa, lại trở về bộ dạng lạnh nhạt lúc trước.
Diêu An Ninh cũng chẳng thèm để ý, Lục Cẩm Xuyên mà có thái độ tốt với