Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 39: Chương 39: Bỏ đi




Thẩm Hạ Thiên tỉnh dậy, người trong lòng vốn chẳng còn trên giường của anh nữa. Ánh mắt anh lạnh đi, anh ngồi dậy, thực ra anh đã sớm đoán được trước, nhưng mà trái tim vẫn bị rạn nứt. Anh lấy bộ quần áo đã được gấp sẵn ở đầu giường mặc vào, chân vừa chạm xuống đất, đôi mắt đã bị thứ ở trên bàn trà thu hút. Anh đi tới, đơn li hôn cùng với một hộp nhung đỏ.

Tay anh nắm chặt lại. Cầm lấy đơn, anh đọc rất kĩ. Cái này là vào ngày bọn họ đăng kí kết hôn đã cùng nhau kí kết, cho nên bây giờ, nó chính là cây kéo cắt đứt cuộc hôn nhân của hai người bọn họ. Anh thả tờ đơn xuống bàn, tay với lấy cái hộp, mở ra, trong đó có hai chiếc nhẫn và một chiếc vòng cổ. Một chiếc nhẫn đính kim cương là nhẫn kết hôn của bọn họ, nhẫn còn lại là chiếc nhẫn đá thạch anh khắc mẫu đơn, đó là chiếc nhẫn anh đặt từ bốn năm trước và cuối cùng là chiếc vòng cổ hình mỏ neo, thời gian đã khiến bạc hơi tối màu. Anh lấy chiếc vòng cổ, anh nhớ, cô có hai cái thế này. Cái cô để lại cho anh đã cũ rồi, anh để ý, chiếc vòng cổ trên ngực cô tối qua rất sáng, cô mang theo hai cái vòng cổ. Thực ra anh biết cái vòng cũ này là của ai. Cung Bích Đồng. Nói đúng hơn, anh biết cái vòng cổ này thực chất là cái gì. Nó là con chip hệ thống ngầm Mafia Ý. Ba đã nói với anh, năm đó Cung Bích Đồng đã lấy trộm của ba con chip đó, mà vỏ bọc bên ngoài của nó chính là chiếc vòng cổ này. Anh hiểu rồi, Cung Ân Thần, em cần gì phải làm như này cơ chứ. Vừa giúp anh, vừa tạo đường lui cho em. Trên đời này, chẳng ai thông minh và tuyệt tình như em cả.

Thẩm Hạ Thiên nắm chặt chiếc vòng cổ trong tay, anh nói thầm: “ Hoá ra đây là lần cuối cùng của em.” Là lần cuối em yêu anh, là lần cuối em vì anh, cũng là lần cuối em lừa dối anh.

Thẩm Hạ Thiên đột nhiên điên lên, hất đổ toàn bộ cốc và bình nước trên bàn, tiếng đổ vỡ vang lên chói tai. Anh ngồi xuống ghế, tay che mắt lại, có dòng nước chảy len theo kẽ rơi xuống. Rồi tiếp đó là một nụ cười đầy lạnh nhạt, Tiểu Thần, em muốn mang cho anh bất ngờ gì đây?

———-

Cung Ân Thần sau khi để lại mọi đường lui cho mình thì xách vali đi tới sân bay. Chuyến bay của cô là 8 giờ 26 phút sáng, từ Bắc Kinh tới Singapore. Cô làm xong mọi thủ tục, theo hướng lên máy bay. Cô nhìn ô cửa sổ nhỏ, bên ngoài, mọi thứ đều nhỏ bé. Ngày hôm ấy, Justin tìm tới cô nói chuyện.

“Tiểu Thần, có chuyện muốn nói với em.”

“ Chuyện gì?”

“ Chuyện về những rắc rối chúng ta sắp gặp phải.”

“ Trong thế giới ngầm có một cuộc chiến. Đó là các thế lực hắc đạo, bọn họ thay nhau tranh giành khu vực để tạo nên chỗ đứng cho mình. Mà anh trai của tôi, Thiên có một chân trong đó, Kay cũng vậy nhưng bọn họ ở hai chiến tuyến khác nhau. Những người đó, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn nào để đạt được điều mà chúng muốn.” Justin nghiêm túc nói với cô.

“ Bây giờ cán cân quyền lực chia làm hai bên, một là Tứ đại gia tộc và hai là những ông trùm của phườn Tây. Bọn họ bây giờ tranh giành rất gắt gao, tứ đại gia tộc đã nắm được phần lớn khu vực ở châu Á, Tây Âu, Bắc Mỹ tuy nhiên bên kia cũng không vừa đâu. Chính vì vậy nên mảnh đất Ý này rất là béo bở, Thẩm Hạ Thiên và Kay có nhiệm vụ thu lại khu vực này. Mặc dù bây giờ Thiên đã lấy được khu vực nhưng anh ta không thể quản được nó. Chính vì vậy mà con chip hệ thống mới quan trọng như vậy. Nó nắm hết tất cả mọi nguồn vốn, tiền bẩn, địa bàn của từng bang phái Mafia, chỉ cần thông tin bị rò rỉ một chút thôi cũng đã đủ cho FBI đánh sập hang ổ tội phạm. Năm đó người tạo ra con chip chính là Mouray và người lấy cắp nó là Cung Bích Đồng. Kể từ khi bà ta chết, bí ẩn về con chip ấy đã biến mất theo. Tuy nhiên, anh biết, trước đây bà ta đã từng đưa cho Nam Cung Ngự một chiếc vòng cổ hình mỏ neo. Có lẽ đó là con chip.” Anh nói tiếp.

Trái tim của Cung Ân Thần run lên, món quà mà ba tặng cho cô. Hoá ra là vậy.

“ Anh biết em có nó. Cho nên anh muốn em đưa nó cho Thiên và rời khỏi anh ta.”

“ Tại sao phải rời khỏi anh ta?”

“ Em có biết vì sao Mouray lại cặp bồ với Cung Bích Đồng không?”

“....”

“ Vì ông ta muốn bảo vệ người mà ông ta yêu, Nhan Tịch. Cho nên mẹ của chúng ta đã trở thành con tốt thế thân.”

“...”

“ Nhưng mà đến cuối cùng chẳng phải vẫn không bảo vệ được sao, Mouray dùng chính cả mạng mình để bảo vệ bà ta Nhan Tịch bị mù, bị điên, cuối cùng là tự sát.”

“ Chính vì vậy nên tôi phải rời khỏi Thiên, để bảo vệ anh ấy và cũng là để cứu lấy tôi.”

“ Đúng vậy.”

“ Câu chuyện của thế hệ trước đã là bằng chứng để em tin tưởng. Chỉ cần em còn ở bên cạnh Thiên một ngày thôi, bọn kia sẽ luôn lăm le giết chết em. Kẻ đứng đầu của bọn họ, William không phải là kẻ dễ tính đâu, hắn có ngàn cách để dày vò một người đến chết.”

“ Em biết rồi.”

“ Cho nên em bây giờ phải nghe anh, hãy khiến Thiên hận em đi, vì như vậy sẽ bảo đảm hắn không bao giờ tới tìm em nữa. Mà có tìm cũng chỉ với mục đích giết chết em.”

Cung Ân Thần thở dài, mọi chuyện đều đã xong. Bây giờ, cô nên quay trở về Singapore, hoàn thành nốt một nhiệm vụ cuối. Tiếp viên hàng không đi tới mang cho cô một tờ báo, cô nhận lấy. Tin nổi bật nhất ở trang đầu: “ Tập đoàn tài chính quốc tế Lioen nghi vấn tham gia phi vụ tiền bẩn.” Cô không muốn đọc tin ấy, lật sang trang mới, thở dài.

Chuyến bay cũng không quá dài, khi đặt chân tới trời cũng vừa chuyển tối. Cô kéo vali đi ra, có người đã sẵn đợi.

“ Tam tiểu thư.”

“ Đi thôi.”

Cô đi theo bọn họ, nơi được đưa tới là một biệt viện ở ngoại ô Singapore, khu này được xây rất thoáng mát, mọi thứ hết sức phù hợp với người dưỡng bệnh. Cô cởi đôi giày của mình đặt ngoài thềm rồi xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà bước vào. Người đàn ông kia không còn như trong tưởng tượng của cô nữa, ông gầy gò, hai má hóp lại, mái tóc trước đây ánh vài cây tóc bạch thì giờ đã chẳng còn. Nghe thấy tiếng cô, ông chậm rãi quay đầu lại, “ Ta đợi con lâu quá rồi.”

Cô mỉm cười, “ Ba.”

Cung Dạ gật đầu, tay run run giơ lên, “ Lại đây.”

Cung Ân Thần đi tới, ngồi bên cạnh chiếc ghế mây, ông cầm lấy tay cô, “ Tiểu Thần vẫn còn hận ta chứ?”

Cô ngước đôi mắt trong veo nhìn ông, cô thấy trong đôi mắt ông là hình bóng của ai đó, có lẽ là Cung Bích Đồng. “ Vẫn luôn luôn hận.”

Cung Dạ cười nhạt, “ Lần đầu tiên ta gặp Thẩm Hạ Thiên đã nhận ra thằng bé đó là ai. Nó có đôi mắt xanh của ba nó, và nụ cười tươi có má lúm của Nhan Tịch. Ta biết, nó quay trở về đây để trả thù ta.” Giọng ông rất nhỏ, khàn khàn.

Cung Ân Thần nhớ lần đầu mình mang anh tới nhà, lúc ấy Cung Dạ đã đánh rơi ly trà cầm trên tay.

“ Cung gia thành như thế này, ta cũng đoán trước được. Thực ra ta vốn chẳng muốn sống một cuộc đời đầy mưu tính như này. Ước mơ của ta là cùng với Bích Đồng tựa vào nhau ngắm chiều tà mỗi ngày.” Đôi mắt ông ánh lên sự già nua, Cung Ân Thần không tài nào nhận ra vẻ sắc bén của ông dạo trước.

“ Tại sao lại muốn đưa con cho anh ấy?” Cô hỏi.

Cung Dạ nhìn cô, vết chân chim hai bên mắt in sâu, “ Chẳng phải con luôn muốn trở thành vợ của Thẩm Hạ Thiên sao? Ta biết con thích nó, nhưng ta không thể để con rơi vào thù hận, cho nên ta đã đưa Thái An cho nó, nó không nhận. Nó bảo ngoài con ra, không chấp nhận ai cả.”

Cung Ân Thần nhớ ngày đó, khi Cung Thái An được mang về, Cung Dạ đã hỏi cô, con có muốn ở bên cạnh Hạ Thiên không? Lúc ấy cô gật đầu, cô muốn ở bên cạnh anh ấy. Nhưng ông lại kể cho cô nghe toàn bộ nỗi hận thù của Thẩm Hạ Thiên đối với Cung gia, cô chết lặng.

“ Ta vốn không muốn mang con đưa cho Thẩm Hạ Thiên, nhưng một suy nghĩ đã thay đổi, ta nghĩ, con ở bên hắn liệu có thể nào gặp được Bích Đồng không?”

Cung Ân Thần im lặng, ông đã suy nghĩ đúng rồi, cô đã gặp được bà ấy, chưa một lần cất lên tiếng mẹ, khoảnh khắc gặp lại thì đầy giả dối. Cô nghĩ Cung Bích Đồng chắc cũng chẳng biết đến sợ tồn tại của cô, vì bọn họ nói lúc cô chào đời, người mẹ đó cũng chìm vào hôn mê suốt mấy chục năm. Chưa từng nhìn lấy cô một lần, cũng chưa từng hôn cô một cái. Và rồi vụ nổ ấy đã chấm dứt quãng đời dài đầy đau khổ của bà.

“ Lần đầu tiên gặp con, ta đã thấy hình ảnh của Cung Bích Đồng, lúc ấy ta còn e ngại, vội đi lấy tóc của con và Tử Dương xét nghiệm, khoảnh khắc nhận kết quả, đầu ta nổ tung lên, ta thật vui mừng biết bao. Nhưng ta không thể để ai khác biết cho nên luôn giữ thái độ lạnh lùng với con. Trong ba đứa con gái, ta yêu con nhất.”

Cung Ân Thần từng dùng ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ mỗi khi Cung Thái An và Cung Ngọc Thần được ba bế trên tay, hình ảnh ấy khiến cô nhớ đến người cha bên vũng máu trong kí ức. Có lần, cô đã e ngại hỏi Cung Dạ, ba có thể bế con được không? Lúc ấy, ông đã ôm cô lên, đặt cô trên vai, cùng chơi trò nhong nhong. Cung Ngọc Thần đối xử không tốt với cô, ba Cung sẽ phạt chị ta. Mỗi lần đi công tác xa nhà, luôn có một món quà giấu tặng cô.

“ Vì sao Cung Tử Dương lại trở thành sát thủ?” Cô hỏi.

Cung Dạ đôi mắt đầy vẻ đau đớn, “ Nó từ trước tới nay luôn phản nghịch. Nó muốn làm gì, ta đều chấp nhận, bởi vì nó chính là hồi ức của ta và Bích Đồng.”

Chẳng hiểu sao từ trên má cô lại có cảm giác ướt, cô chạm tay lên, là nước mắt ư? Người đàn ông trước mắt này, bao nhiêu năm vẫn kiên trì một tình yêu, dẫu cho người mà ông ta yêu đã qua tay bao kẻ, sinh ra hai đứa con khác nhưng trái tim ông vẫn vẹn nguyên hình bóng của người ấy. Cô nghĩ, Cung Bích Đồng khoảnh khắc cuối chắc chỉ áy náy với người đàn ông này.

“ Diệt Thẩm gia cũng là vì bà ấy?”

“ Đúng vậy.”

“ Đưa con cho Thẩm Hạ Thiên cũng là vì bà ấy?”

“ Đúng vậy.”

“ Ba, ba đã làm nhiều điều cho bà ấy như vậy rồi, ba còn tiếc nuối gì nữa?” Cô hét lên, người ba ngu xuẩn này, ông đã có thể an tâm rồi vậy mà sao còn phải gò mình lên thế chứ.

Cung Dạ vuốt mái tóc của cô, “ Ta chỉ tiếc, không bảo vệ được Bích Đồng, không mang cho cô ấy một cuộc sống bình yên cô ấy muốn.”

Cung Ân Thần bật khóc, chạy ra khỏi căn phòng đó. Cô đứng trước cửa hét lên với trời: “ Cung Bích Đồng, người đàn bà tội nghiệp kia, bà có đau lòng không hả? Nhan Tịch chết rồi, Mouray chết rồi, John Markin cũng chết rồi, chỉ còn một người nữa là Cung Dạ, ông ấy cũng sắp chết rồi. Bà ở trên đó có thấy đau không?” Tiếng cô khản đặc đi, “ Bà đã làm được gì cho bọn họ cơ chứ? Bà chỉ đem tới cho họ nỗi đau.... Đáng lẽ bà không nên như vậy, ít ra hãy mở mắt một lần rồi tìm về đây chứ.”

Cô quỳ sụp xuống, hai tay ôm mặt lại, khóc nức nở. Bỗng nhiên có ai đó phủ lên đầu cô một chiếc khăn. Thanh âm quen thuộc, “ Đồ ngốc! Hét như vậy, bà ta cũng sẽ không nghe được đâu.”

Cô bật nhào dậy, nhìn người ở bên cạnh mình, anh ngồi trên xe lăn, một chân của anh đã không còn, khuôn mặt đầy lạnh nhạt, duy chỉ có đôi mắt vẫn sáng.

“ Tử Dương.” Cô kêu lên.

“ Ừ.” Cung Tử Dương gật đầu.

Từ khi xảy ra chuyện tới giờ, cô chưa từng gặp lại anh, bọn họ nói anh trúng độc, chạy không xa. Bọn họ cũng phỏng đoán, anh chết rồi. Nhưng mà người bên cạnh cô này, rõ ràng là anh. Anh là Cung Tử Dương của cô, không phải là người đã khiến cô rơi vào đau khổ. Cô ôm chặt lấy anh, “ Em vứt hết tất cả rồi. Giờ chỉ còn lại ba và anh nữa.”

Cung Tử Dương cũng ôm lấy cô, “ Ừ.”

Cung Dạ nhìn cảnh tượng trước mặt, ông cũng nhìn lên trời, Bích Đồng, hai đứa con của chúng ta sẽ mãi hạnh phúc đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.