Cung Ân Thần mang Tiểu Màn Thầu trở về Trung Quốc, dựa vào mối quan hệ để nhập học cho con ở trường quốc tế chỉ dành cho giới thượng lưu Mai Đăng. Ngày đầu cô dắt tay con tới trường, cậu bé vẫn còn rất ngại.
“ Mẹ à, tiếng Trung của con chưa tốt lắm.” Tiểu Màn Thầu nhìn cô, e ngại.
“ Không sao cả. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Cô xoa đầu con, mỉm cười.
Tiểu Màn Thầu gật đầu, thở sâu một cái. Sau đó nắm chặt tay mẹ tới chỗ phân lớp. Vị hiệu trưởng kia vừa nhìn sơ yếu lí lịch của Tiểu Màn Thầu xong, đôi mắt không tự chủ lại nhìn người mẹ. Bọn họ đúng là người của giới thượng lưu, ngôi trường mà đứa trẻ này từng theo học ở Canada cũng nằm trong top nhất. Ông ta gật đầu, quả nhiên là con trai của vị kia.
“ Cung phu nhân, chúng tôi đã phân lớp cho cháu. Cô cứ theo sơ đồ này đi tới đó.” Hiệu trưởng đưa cho cô một tờ giấy báo nhập học và bản đồ đã khoanh vùng trường. Cung Ân Thần nói tiếng cảm ơn rồi dắt tay con mình đi.
Khuôn viên trường khá rộng, lúc tới được lớp, cũng đã thấy mệt. Cung Ân Thần vừa đưa con tới lớp thì đã thấy Trình Kiêu đang cầm giúp cặp của con gái, hai người gặp nhau, đầy bất ngờ.
“ Thẩm phu nhân.” Trình Kiêu cười.
Cung Ân Thần gượng cười.
“ Con trai cô có đôi mắt giống ba nó.” Trịnh Kiêu ngắm Tiểu Màn Thầu đang trốn sau lưng mẹ, thanh âm bật ra. Đứa trẻ kia nghe xong bỗng hai mắt mở tròn, không rụt rè nữa mà nhìn anh, giống như đã tìm thấy tia hi vọng. Anh chợt bật cười, Thẩm Hạ Thiên, con trai của anh, không giống anh về tính tình cho lắm.
“ Ba ba.” Cô con gái của Trình Kiêu cất giọng, đôi mắt to tròn trong suốt nhìn về phía Tiểu Màn Thầu, rồi chỉ tay, “ Là cậu bé trong những bức ảnh của chú Thẩm.”
Cung Ân Thần ngạc nhiên nhìn con gái của Trình Kiêu, cô cảm thấy tia lo sợ, mắt dời xuống quan sát thần sắc của Tiểu Màn Thầu, thằng bé vẫn im lặng, trong đôi mắt xanh chỉ là một làn nước không gợn sóng. Cung Ân Thần nhớ tới người kia, anh rất giỏi giấu diếm cảm xúc của mình trong tầng đáy mắt, thoáng ấy, cô chợt nhận ra, liệu rằng con trai cô, có giống anh hay không?
Trình Kiêu mỉm cười, “ Bối Bối, trí nhớ của con rất tốt.”
Cô nhóc Bối Bối kia chạy tới nắm lấy tay Tiểu Màn Thầu, “ Tớ đã từng thấy rất nhiều ảnh của cậu, chú Thẩm cất nó rất kĩ.”
Tiểu Màn Thầu từ nhỏ đã được dạy dỗ một cách chu đáo nên đối với hành động nắm tay đột ngột này của Bối Bối cũng không tỏ ra khó chịu, trái lại, tia hưng phấn hiện lên trong mắt cậu bé: “ Thật ư?”
“ Thật đấy.” Bối Bối gật đầu.
Chuông báo tới giờ học vang lên, Cung Ân Thần đi tới dắt tay Tiểu Màn Thầu vào phòng học nhưng trùng hợp, con gái của Trình Kiêu cũng học lớp đó. Anh ta cười rất vui vẻ, còn giễu cợt nói: “ Đây chính là thiên ý.”
Cung Ân Thần không nói gì, dặn dò Tiểu Màn Thầu rồi nhanh chóng đi ra bãi đỗ xe, nhưng đột nhiên tay cô bị kéo lại, Trình Kiêu với đôi mắt đầy ác ý nói với cô: “ Cung Ân Thần, năm năm trước, cô làm ra cái chuyện tốt gây náo loạn một thời gian dài kia, có phải rất vui không?”
Cung Ân Thần biết anh đang ám chỉ đến việc cô đã thu thập các dữ liệu vào giao dịch chứng khoán và hợp đồng ngầm của tập đoàn Lioen rồi làm lộ ra ngoài, khiến cho thị trường kinh tế lênh đênh một thời gian. Cô vùng ra khỏi tay anh ta, miệng lạnh nhạt, “ Trình Kiêu định thay hắn tính sổ tôi sao?”
Trình Kiêu lắc đầu, thanh âm như giá rét của anh ta cất lên khiến cho tinh thần của cô cũng xao động: “ Cung Ân Thần, nếu như cô mà biết được khoảng thời gian đó Thẩm Hạ Thiên trở nên như thế nào thì chắc chắn bây giờ, bộ mặt bình tĩnh của cô sẽ bị xé rách.”
Cung Ân Thần quay đầu lại, đi từng bước vững chãi tới chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, cô im lặng.
“ Chân trái của Thẩm Hạ Thiên suýt nữa đã phải cắt bỏ đi.” Câu nói cuối cùng thành công khiến cho cô run lên. Nhưng Cung Ân Thần vẫn phải giả vờ, mở cửa xe, khởi động rồi tiếng bánh xe ma sát với mặt đường như cơn gió vù qua.
Trình Kiêu tối mắt lại, đàn bà, đúng là những kẻ không có trái tim. Điện thoại anh ta đột nhiên rung lên, anh nghe máy.
“ Vụ ở Hắc Xà xử lí thế nào rồi?”
“....”
“ Tôi biết rồi, tuy nhiên, có vẻ như mọi chuyện không đúng chiều hướng.”
“....”
“ Ý anh là vụ ám sát lần này thất bại rồi ư?”
“....”
“ Được. Hiểu rồi, có kẻ mật báo cho cảnh sát.”
“....”
“ Vu Thần và Tụ Lăng vẫn sống?”
“....”
“ Được, tôi sẽ cử người tới hoàn thành nốt phần còn lại.”
“...”
“ Không phiền. Nhưng mà, Thẩm Hạ Thiên, anh đã cử trợ thủ của mình là Lãnh Phong tới Trung Quốc vậy còn anh thì lúc nào tới?”
“....”
“ Tôi chờ anh.”
****
Cung Ân Thần lái xe với tâm trạng rối rắm tới bệnh viện, khuôn mặt cô thông qua kính chiếu hậu trông trắng bệch, cô lấy túi xách của mình tới, đánh lại son rồi điểm thêm má hồng, vẻ nhợt nhạt kia cuối cùng cũng dời đi. Cô mở cửa xe, vào thang máy, đi tới văn phòng riêng, khoác áo blouse bác sĩ vào, bắt đầu tới khoa của mình.
“ Bác sĩ Cung, hôm nay tiếp nhận thêm một ca cấp cứu, theo báo cáo, người đàn ông này bị dao đâm hai phát, mất máu quá nhiều. Bác sĩ Kiều đã chuẩn bị sẵn phòng mổ, đề nghị cô tới hỗ trợ mang người tới phòng phẫu thuật.” Y tá Trương đưa cho cô bệnh án, cô gật đầu, giở từng trang một quan sát thật kĩ.
“ Đã xử lí ổn thoả?”
“ Vâng.”
Sau đó cô đưa bệnh án cho y tá Trương, chuyên môn của cô chính là ngoại khoa, lại có bằng thạc sĩ danh giá của bệnh viện Harvard, điều đó đủ để cô có thể làm ở khoa đặc biệt hoặc là ngoại khoa cao cấp cho nên từ khi xin chuyển về đây cô đã xin vào làm khoa phẫu thuật, vì đây là nơi bận rộn nhất, chỉ khi bận rộn, cô mới có thể quên được tất thảy mọi nỗi khổ sở của mình.
“ Bệnh nhân cấp cứu.” Hai vị bác sĩ đẩy một chiếc xe vào, trên đó là một người máu me đầy mình.
Cung Ân Thần lao vội tới, “ Báo cáo nhanh.”
“ Trên người có hai vết đâm vào vị trí ở gần phổi. Mất máu. Từ hiện trường tới mất 12 phút.” Vị y tá kia nhanh chóng báo cáo.
Cô gật đầu, “ Chuyển tới phòng phẫu thuật, còn nữa phải xét nghiệm máu nhanh chóng.”
Đột nhiên người đang nằm trên xe kia đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mở to nắm lấy tay của Cung Ân Thần, dường như dành hết toàn bộ sức lực của mình, thổn thển nói: “ Đừng...cứu...tôi.” Cung Ân Thần kinh ngạc, gằn giọng, “ Câm miệng, anh nên biết, Trái Đất sẽ tiến tới bờ diệt vong, bây giờ người muốn được sống đã rất khó, cho nên hãy cảm ơn về đặc quyền được tồn tại của mình đi.”
Người đàn ông đó càng nắm chặt tay cô mạnh hơn, “ Thần...” Đó là tiếng cuối cùng anh ta thốt ra trước khi lâm vào hôn mê sâu nhưng cả người Cung Ân Thần cũng vì cái tên đó mà hoảng loạn, cô thở sâu, bình tĩnh lại, ngay khi anh ta vừa tiến vào phòng phẫu thuật chuẩn bị sẵn. Cung Ân Thần nhìn đồng hồ, tám giờ ba mươi.
Tám giờ ba bảy phút sáng, tiếng còi xe cứu thương một lần nữa rú bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện Tĩnh Châu. Một phụ nữ nằm trên cáng với thanh sắt cắm sâu trên ngực trái, được đẩy nhanh vào trong.
“Vào thẳng phòng mổ”, tiếng bác sĩ trực cất lên dứt khoát. Trong phòng phẫu thuật, Cung Ân Thần cùng kíp mổ đã nhận được thông tin. Máu, dịch truyền, băng gạc, thuốc, dao, kim chỉ... sẵn sàng. Đây là bệnh nhân thứ hai, kể từ sau khi người đàn ông kia tiến vào phòng phẫu thuật. Cô ta được tìm thấy thì máu gần như đã chảy gần cạn. Cô không ngờ, hôm nay, các bệnh nhân đều nặng tới vậy.
Kíp gây mê bắt tay vào việc. Cung Ân Thần bắt đầu mở lồng ngực bệnh nhân, cắt, lọc, khâu, nối... Sau 3 tiếng, người phụ nữ qua cơn nguy kịch, các vết cắt vào mạch máu, thương tổn ở ngực được xử lý và chuyển về khu hồi sức. Lúc cô đi ra khỏi phòng phẫu thuật thì cũng vừa lúc đó gặp ngay Kiều Vận đang ngồi gục trên sàn, bộ dạng mệt mỏi. Nghe tiếng bước chân cô, anh ta ngẩng đầu lên, nở một nụ cười miễn cưỡng: “ Ân Thần, hôm nay hai chúng ta đều gặp phải ca nặng đô.” Anh ta chính là người vừa phẫu thuật cho người đàn ông với hai vết dao đâm kia.
“ Hôm qua là ca trực của anh?” Cô tháo bộ đồ phẫu thuật ra, rửa tay lại sạch sẽ một lần nữa.
“ Ừ.”
“ Nghỉ chút đi.”
“ Bệnh nhân vừa được cấp cứu của tôi chắc chắn là tay giang hồ lão luyện, trên người phải chục vết đâm và ổ đạn.” Kiều Vận đứng dậy, đi tới bồn rửa, xả nước rồi hứng tay khoát nước lên mặt mình.
“ Ồ.” Cô đáp lại.
“ Nghe nói trước khi hôn mê, anh ta đã nói gì với cô sao?” Kiều Vận tắt vòi, bộ dạng rất hứng thú.
“ Nổi điên lên chút thôi mà.” Cô nói xong thì cũng đóng vòi nước lại, chầm chậm đi ra khỏi khu vực phẫu thuật, Kiều Vận tiến tới bên cạnh cô.
“ Ân Thần này, cô nói xem, hai bệnh nhân mà chúng ta vừa phẫu thuật có phải có gì đó liên quan tới nhau không?” Anh ta miệng lải nhải.
Cô tuyệt nhiên không đáp lại.
“ Cô với ma nữ họ Tiêu kia quả nhiên là chơi chung với nhau mà. Toàn một bộ lạnh nhạt như nhau cả.” Kiều Vận bắt đầu có chút bất mãn với thái độ của cô.
Ồ, Tiêu Tiểu Diệp đúng là có cái danh xưng rất đáng để khiến mấy người trong bệnh viện này phải tò mò. Cháu gái của chủ tịch bệnh viện, bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, băng sơn ma nữ.... Ngàn lẻ một cái biệt danh nhớ đời. Trong cái bệnh viện này, ngoài Cung Ân Thần ra không ai dám tiếp xúc nhiều với cô ấy cả. Nhưng Cung Ân Thần biết, Diệp Cẩu nhà người ta thực sự rất dễ thương, chẳng qua chỉ là muốn tỏ ra ngầu chút thôi mà. Cho nên Cung Ân Thần cũng bị mấy vị đồng nghiệp trong bệnh viện nhìn với ánh mắt khác.
“ Nghe nói đã xác định được danh tính của cả hai bệnh nhân đó.” Có hai cô y tá bắt đầu rành chuyện, túm đầu vào nhau nói.
“ À, cô gái vừa mới được cấp cứu kia hình như tên là Vu Thần, bởi vì trên vật dụng tuỳ thân của cô ta có hộ chiếu ghi cái tên đó và chân dung cũng là cô ta. Còn người đàn ông kia thì không xác định được, trên người anh ta ngoại trừ một chiếc vòng cổ với mảnh bạc khắc số ra thì không có gì hết.”
“ Ồ.”
Chân của Cung Ân Thần đột nhiên dừng lại, Kiều Vận đang thao thao cũng phải dừng theo cô, “ Có gì vậy?”
“ Người đàn ông đó nói với tôi một chữ: Thần.” Cô nhìn anh ta, cất giọng.
Kiều Vận khó hiểu tầm nửa phút thì đột nhiên tròn miệng ra, “ Tôi nói đúng mà, hai bọn họ có quen biết nhau, không chắc chắn nhưng với sự trùng hợp như này 88% là đúng, 12% còn lại chính là chữ Thần anh ta nói ý chỉ cô.”
Cung Ân Thần suy tư, có lẽ vậy.
“ Trường hợp 88% kia, nhất định đội cảnh sát hình sự đã kín rồi.” Kiều Vận lại bồi thêm một câu nữa.
Quả nhiên, khi bọn họ bước tới phòng cấp cứu, cảnh sát đã xuất hiện.
“ Hai vị bệnh nhân đó chính là nhân chứng liên quan tới vụ đọ súng ở khu Đông. Nguy hiểm hơn là tại Kim phường, khu của xã hội đen và chỗ phát hiện bọn họ là toà nhà đầu não của bang Hắc Xà. Cô gái kia được tìm thấy ở tầng thượng của toà Kim Long, còn người đàn ông thì tìm được ở dưới sảnh. Chúng tôi không muốn lộ thông tin ra ngoài gây ảnh hưởng tới dân chúng nên hi vọng các vị giữ kín bí mật...” Vị đội trưởng được phái đến nhanh chóng nói với bọn họ và thống nhất các thủ tục giữ kín bí mật.
Cung Ân Thần nghe một cách nhàm chán, mắt cô chợt hướng lên chiếc TV treo ở trên tường, kênh chiếu đang đưa tin về vụ nổ súng hỗn chiến đó, đột nhiên một hình ảnh xoẹt qua khiến cô lạnh người. Một người đàn ông bước đi phía sau người phóng viên đang đưa tin, góc quay đó khiến cô vừa vặn quan sát được chính diện khuôn mặt cùng bộ đồ đen tuyền của anh ta. Cô nghi ngờ, miệng thốt lên cái tên.
Lãnh Phong?