Mấy ngày sau ở Nhật Bản, Cung Ân Thần đứng chờ ở sân bay để đón một người quan trọng. Cô đã đợi ở đây rất lâu, lâu đến mức chân đứng đã tê nhắc đi rồi. Nhưng, con trai của cô đang trở về bên cạnh cô.
“ Mẹ ơi!” Giữa biển người chen nhau giữa sân bay, tiếng Tiểu Màn Thầu gọi khiến cô bật tỉnh, chân không còn tê cứng. Nhìn thấy con trai đang được Thẩm Hạ Thiên bế cẩn thận trong lồng ngực, nước mắt cô chậm rãi rơi xuống, cô đi về phía con trai.
“ Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.” Cô cẩn thận đón lấy con trai vào lòng, mỉm cười, cô ôm con rất nhẹ nhàng và cẩn thận, cô lo sợ mình chạm vào vết thương của con. Tiểu Màn Thầu đã tháo chip ra, về cơ bản đây cũng chỉ là tiểu phẫu, sức khoẻ của cậu đã dần ổn định. Mấy ngày qua lại được chăm sóc kĩ nên không quá yếu.
Cung Ân Thần cuối cùng cảm thấy được lòng mình nhẹ nhõm, “ Cảm ơn con vì đã trở về.”
Tiểu Màn Thầu nhẽ nhàng ôm cô, sau đó cười tít mắt nắm lấy tay của Thẩm Hạ Thiên, “ Con đã hoàn thành lời hứa với ba rồi đó.”
Thẩm Hạ Thiên gật đầu, xoa tóc của con trai, “ Con giỏi lắm.”
“ Vậy ba đưa con đi xem hoa anh đào được không?”
“ Được.”
Ở Osaka đang là mùa hoa anh đào, người người đổ đi ra phố để ngắm được vẻ đẹp của loài hoa Nhật Bản. Thẩm Hạ Thiên bảo vệ chặt chẽ gia đình mình trong đám đông. Cung Ân Thần không quá hào hứng nhưng Tiểu Màn Thầu lại rất háo hức, “ Mẹ ơi, thật sự rất đẹp.”
“ Con thích không?” Cô đặt con xuống, để cậu nhóc chạy nhảy.
“ Rất thích.” Tiểu Màn Thầu nằm trên thảm hoa anh đào, “ Đẹp hơn trong truyện tranh nhiều.”
Một cơn gió thổi qua, từng lớp hoa anh đào thổi bay lên, Cung Ân Thần kéo chiếc khăn cổ lại, dưới sắc hồng mỉm cười. Thẩm Hạ Thiên nhìn cô, đáy mặt dịu dàng hơn bao giờ hết, anh tiến tới ôm lấy cô, “ Rất đẹp.”
Cô ngạc nhiên, “ Cái gì đẹp?”
“ Em đẹp.” Anh hôn xuống má cô.
Mặt cô đỏ rần lên, cô ngại ngùng nhìn anh, dưới sắc hoa, anh cúi xuống hôn lấy cô. Đây là điều mà anh luôn muốn làm, anh muốn tuyên bố cô là của mình. Môi cô mềm, xung quanh lại thoang thoảng mùi hoa anh đào, đúng là thứ thuốc phiện.
Tiểu Màn Thầu che mắt lại, không ngờ ba mẹ lại thân mật như vậy. Cậu bé nhớ đến lời dì Tiểu Khê dặn, “ Tiểu Màn Thầu, ba và mẹ rất yêu nhau nhưng mẹ con không chịu cưới ba con. Con về nhớ nói mẹ với nhé!” Nhất định là mẹ sẽ cưới ba.
Cuối cùng hai người cũng buông nhau ra, Cung Ân Thần xấu hổ chui vào ngực của anh. Thẩm Hạ Thiên thì ôm lấy cô sau đó nhìn sang con trai đang che mắt, “ Ba mẹ xong rồi!”
Lúc này cậu bé mới hé mắt ra, đưa ngón cái lên với ba mình, “ Ba cừ lắm.” Thẩm Hạ Thiên đi tới ôm con trai lên, sau đó nắm tay vợ cùng đi thưởng hoa. Một cảnh gia đình hạnh phúc ấy nhanh chóng bị chụp lại, người đó kiểm tra sau đó mỉm cười, nhất định sẽ rất hot.
Cung Ngọc Thần xem tin tức xong thì ném máy điện thoại. Vì cái gì, mẹ cô ta vừa mất thì bọn họ đã ân ái với nhau. Chỉ mới hôm trước cô vừa nhận được tin mẹ tai nạn qua đời thì hôm nay lại thêm khung cảnh hạnh phúc này. Cô ta tức điên lên, vì sao người bất hạnh luôn phải là cô. Nếu như đã như vậy thì cô ta sẽ không nhân nhượng nữa. Đời này nhất định sẽ kéo chìm Cung Ân Thần.
Cung Thiên Dương xem tin, cũng chẳng nói gì, vốn dĩ đáng lẽ lúc đầu đã nên như này. Anh đứng hút thuốc cạnh bậc cửa, phía trong nhà có người đang tựa cửa nhìn anh ta. Vu Thần tưởng mất tích bây giờ đang ở Singapore, ở bên cạnh anh, “ Anh biết là nếu tin tức này đã được xuất ra rồi thì cục diện của thế giới ngầm xem như trở về lại ban đầu.”
“ Ừ. Cung Ân Thần bị kéo vào cuộc chiến rồi.” Cung Thiên Dương uể oải, sắc mặt mệt mỏi.
“ Với bản lĩnh của anh ấy thì cô em gái của anh sẽ không sao.” Vu Thần ngồi xuống lấy một điếu thuốc rồi hút. “ Anh có nghĩ Thẩm Hạ Thiên sẽ rút ra khỏi cuộc chiến không?”
Cung Thiên Dương im lặng, thật lòng mà nói nếu gia tộc mafia Ý rời đi thì sẽ lại gây ra một cục diện khác. Tuy nhiên, anh mong Thẩm Hạ Thiên rút khỏi bởi vì còn có Cung Ân Thần và Tiểu Màn Thầu.
“ Tôi biết anh cũng nghĩ giống tôi mà. Cung Ân Thần thuần khiết như vậy, đời cô ấy nhúng chàm cũng nhờ có bàn tay của hai người.” Vu Thần nhớ lại cô gái mặc áo blouse trắng ở trong bệnh viện đó, nếu như không bị kéo vào âm mưu tranh đoạt thì có lẽ cô gái này sẽ còn rực rỡ hơn.
“ Tôi sẽ bảo vệ gia đình của Tiểu Thần bằng cả sinh mệnh của mình.” Cung Thiên Dương khàn giọng, đó là lời hứa và cũng là sự chuộc tội của anh.
........................
Cung Ân Thần cùng gia đình trở về Trung Quốc, từ khi Tiểu Màn Thầu khoẻ mạnh trở lại thì cô cũng vui vẻ hơn hẳn. Thẩm Hạ Thiên thấy cô vui thì tâm trạng lo lắng mấy ngày nay cũng được hạ xuống. Đêm qua anh đã đăng bức ảnh cô đeo nhẫn lên trên trang mạng xã hội của mình như một lời khẳng định, từ bây giờ sẽ không còn ai có thể tự ý động chạm tới cô nữa.
Tiểu Màn Thầu ngày càng hiếu động, ở trên máy bay, cậu nhóc nhìn thấy ba mẹ âu yếm nhau thì nhăn mày, “ Ba, có phải ba bao nuôi mẹ không?”
Thẩm Hạ Thiên nghe xong câu hỏi của con trai thì ngây ra còn Cung Ân Thần thì đỏ mặt, cô thắc mắc hỏi con trai, “ Này, ai dạy con từ bao nuôi đó vậy?”
Tiểu Màn Thầu không thể nói ra rằng ba mẹ nuôi dạy nên lắc đầu, “ Con nghe được thôi.”
Thẩm Hạ Thiên đau đầu, “ Tiểu Màn Thầu, con còn nhỏ, có nhiều từ vẫn là nên dùng cẩn thận. Ba không có bao nuôi mẹ con, ba là đang cưng chiều.”
Cung Ân Thần nghe anh nói thì đánh khẽ anh một cái, “ Anh lại dạy hư con rồi.”
Cậu nhóc kia trèo lên người ba, ngồi vắt vẻo, “ Ba, con nói này, sau này con sẽ bao nuôi thật nhiều cô gái xinh đẹp.”
Anh hơi ngạc nhiên với tư duy của con trai, lúc bé anh đâu có như vậy, nhất định anh phải tìm được ra tên đầu sỏ nào đã khiến con anh trở thành như này. Tuy nhiên thân là người ba, anh vẫn phải dạy lại con, “ Tiểu Màn Thầu, ba nói này, đàn ông chúng ta chỉ nên yêu một người thôi.”
“ Tại sao ạ?” Tiểu Màn Thầu mở to mắt hỏi.
“ Bởi vì phụ nữ là điểm yếu của đàn ông, mà đàn ông không nên có quá nhiều nhược điểm, một là đủ. Còn nữa con không nên bao nuôi ai đó, con nên trân trọng và đối xử tới với người mình yêu.” Anh vuốt mái tóc tơ của con trai, mặc dù con vẫn còn nhỏ nhưng điều quan trọng cần phải giáo dục từ sớm.
Cung Ân Thần không khỏi khinh bỉ nhìn anh, anh lại nghĩ bản thân mình trong sạch ư?
“ Con thấy ba yêu có yêu mẹ không?” Anh chỉ về Cung Ân Thần, hỏi con trai.
“ Con thấy ba bình thường.” Tiểu Màn Thầu đổ một xô nước lạnh xuống ba mình.
Cơ mặt của Thẩm Hạ Thiên cứng nhắc, anh xoa xoa trán, “ Tại sao con lại thấy vậy?”
“ Lúc mẹ khóc ba có ở bên mẹ đâu? Ba nuôi nói với con là đàn ông thì phải biết lau nước mắt cho người mình yêu.” Cậu bé nhớ lại lời mà Bạch Niên Vũ từng nói nhỏ với cậu.
Cung Ân Thần biết con trai còn ngây thơ nên chưa hiểu tường tận tình cảm đời người, cô nắm lấy tay con, “ Tiểu Màn Thầu, ba và mẹ yêu nhau nên mới có con. Có một loại tình yêu căn bản không cần tới hành động. Lúc mẹ khóc ba không ở bên mẹ nhưng mẹ biết ba cũng đang đau lòng như mẹ.”
Tiểu Màn Thầu 5 tuổi bắt đầu thấu hiểu được tình yêu, cậu nhóc đặt tay ba và mẹ lại với nhau, “ Vậy chúng ta là một gia đình hạnh phúc rồi phải không?”
Thẩm Hạ Thiên và Cung Ân Thần cười vui vẻ, con trai đúng là thông minh dễ bảo. Chuyến bay trở về này nhờ có cậu nhóc mà vui vẻ hơn hẳn. Để có được khoảnh khắc hạnh phúc này thì cả anh và cô đã phải đánh đổi rất nhiều thời gian, nếu biết một ngày chúng ta có thể an tĩnh bên nhau như này thì đã không vì hiểu lầm trách trở mà xa cách.