Cung Tử Dương đỡ cô dậy, xoa lên gò má nóng rát của Cung Ân Thần. Cô tránh bàn tay của anh ta.
“ Đừng chạm vào tôi.” Cô lạnh nhạt.
Cung Tử Dương hạ tay xuống. Đôi mắt vẫn phẳng lặng. Rồi quay lại nói với John, “ Có thể cho tôi và cô ấy nói chuyện riêng?”
John đứng dậy, rời đi.
“ Nói cho tôi biết tất cả sự thật.” Cung Ân Thần nhìn anh, tức giận.
“ Cung Bích Đồng là mẹ của anh.”
Cả người Cung Ân Thần run lên. Cô nghi hoặc nhìn anh. Cung Tử Dương, cô, Justin tại sao lại cùng một dòng máu sinh ra? Nhưng vẻ mặt của Cung Tử Dương không có gì là dối trá.
“ Bà ấy không phải là con gái ruột của Cung gia, chỉ là một đứa bé được nhận nuôi. Sau này lớn lên, nhan sắc rực rỡ, lọt vào mắt của Cung Dạ, bọn họ lén lút yêu nhau rồi mẹ anh mang bầu. Cung gia biết chuyện, tức giận, bắt mẹ anh phá thai nhưng Cung Dạ đã ngăn cản, ông ta giấu mẹ anh đi. Tuy nhiên vợ của Cung gia đã phát hiện, bà ta lo sợ nên đã cho người tới cướp anh rồi đuổi giết Cung Bích Đồng. Nhưng mẹ anh may mắn, gặp Mouray, cuối cùng tới Ý. Lúc anh bị bắt đi, mới bốn tuổi, nhưng anh vẫn nhớ hết mọi chuyện.” Cung Tử Dương bình thản nói.
Cung Ân Thần ngây người, cô suy nghĩ, rồi một thứ đen tối hiện lên, “ Tất cả đều là do anh. Từ cuộc hôn nhân của tôi và Thẩm Hạ Thiên, rồi đêm anh gọi điện cho tôi đó, tất cả đều là do anh. Cho người năm lần bảy lượt bắt cóc tôi, uy hiếp Thẩm Hạ Thiên rồi ngày hôm nay cũng đều là cái bẫy của anh.”
Cung Tử Dương không nói gì, nhưng sự im lặng chính là thừa nhận.
“ Kika, chính anh là người đã ra lệnh cho cô ấy tự sát. Anh đã diễn một vở kịch.” Nước mắt chảy xuống, Cung Ân Thần nghiến răng, trước khi chết, Kika vẫn nói với cô là sẽ hối tiếc vì ngày hôm nay khóc vì cô bé, hoá ra là vậy.
“ Đúng vậy.” Cung Tử Dương gật đầu, anh từng bước đi tới chỗ cô, cầm lấy tay cô, mặc cô phản kháng vẫn giữ chặt, kéo cô tới một căn phòng lạ. Trong đó, chỉ có một tiếng của thiết bị y tế và mùi thuốc sát trùng, trên giường là một người tóc trắng, cơ thể teo tóp, đầy vết sẹo. Sự sống của bà rất mong manh.
Cung Ân Thần nhìn người trên giường đó kinh ngạc. Cung Tử Dương kéo mạnh cô về phía bà ấy, ép cô đối diện với người bệnh tật kia, “ Cung Ân Thần, nhìn cho rõ xem đó là ai. Chính là mẹ của chúng ta, là người đàn bà ngu ngốc đã gây nên tất thảy mọi bi kịch ngày hôm nay.”
Cô run lên, cô không thể nào ngờ được, người này thật sự là Cung Bích Đồng mẹ cô sao?
“ Chính cô là người đã khiến bà ta trở thành người thực vật. Vì sinh cô nên bà ta chỉ sống dựa vào thứ máy móc điên rồ này.” Cung Tử Dương bóp mạnh cằm cô.
Cung Ân Thần nhìn đôi mắt tràn đầy hận ý của anh ta, khoé môi cong lên, “ Đây mới là con người thật của anh sao, đại ca?”
“ Anh là một con quỷ, đội lốt con người. Anh dùng tổn thương của mình để đày đoạ kẻ khác.” Cằm bị bóp mạnh hơn, mặc dù đau nhưng cô vẫn cứng miệng. “ Chẳng phải anh từng nói anh yêu tôi sao, ghê tởm.”
Cung Tử Dương thả cằm cô ra, bật cười, “ Cung Ân Thần, tôi ghê tởm nhưng cô thì sao? Justin đã từng hôn cô chưa? Cưỡng bức cô chưa?”
Cung Ân Thần giận run lên, tát mạnh vào mặt anh, “ Chẳng phải đều là do anh sao?”
Cung Tử Dương không rên lên, mắt lạnh đầy hàn ý, “ Em gái, em chưa gặp nhị ca của mình phải không? Để anh đưa em lên gặp, người yêu cũ của mình, quên, là anh trai của em chứ!”
Cung Ân Thần tái mặt, lần cuối cùng cô gặp Justin chính là một viên đạn xuyên ngực, bây giờ, hắn lại định làm gì? Cô bị kéo sang phòng khác, khi cửa phòng mở ra, cô ngây người nhìn chàng trai cả người đầy máu ngồi thẫn thờ trước cửa sổ. Không còn dáng vẻ ngày xưa, bây giờ anh ta gầy yếu, và đáng sợ.
“ Justin, không muốn gặp cô em gái của mình sao?” Cung Tử Dương lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đến nghẹt thở trong căn phòng. Người kia quay lại, đôi mắt xanh nhìn anh và cô.
“ Anh đã giết Mouray và Nhan Tịch?!” Tuy là hỏi nhưng phần nào là chắc chắn, Justin giọng đầy vô hồn.
“ Đúng vậy.” Cung Tử Dương trả lời.
“ Bọn họ chết như thế nào? Có đau đớn không?” Nương theo ánh sáng yếu ớt của căn phòng, Justin một mảnh vô cảm hỏi.
“ Anh nói Mouray muốn Nhan Tịch sống thì tự sát, ông ta tự bắn vào tim mình. Còn Nhan Tịch thì bà ta phát điên, chạy ra bồn hoa rồi tự cầm dao cắt cổ mình.” Cung Tử Dương nói.
“ Chết hay lắm! Chết thế mới đúng chứ!” Justin bật cười, tiếng cười anh ta đầy thống khoái.
Từng tầng ớn lạnh nổi lên trên người Cung Ân Thần, rốt cuộc cô đã quen biết những kẻ ghê tởm nào đây. Cô chợt nhớ Thẩm Hạ Thiên, khi anh biết ba mẹ mình chết, liệu anh sẽ như thế nào.
Đột nhiên tay cô bị nắm lấy, mùi tanh nồng xông lên mũi cô. Justin đứng trước mặt cô, mỉm cười, “ Tiểu Thần, em lo lắng cho hắn sao?”
Cung Ân Thần kinh hãi, giật tay ra.
Justin thả tay cô ra, chỉ về người trên giường, “ Cô ta cũng vì lo lắng cho hắn nên anh đã giết đấy.” Cung Ân Thần nương theo tay anh, nhìn trên giường, mảng máu đỏ thẫm nhuốm chiếc chăn trắng, người trên giường quần áo không mặc, loã lổ, trước ngực bị cắm một con dao.
Cung Ân Thần hét lên, người chết ở trên giường chính là Cung Thái An. Tiếng cười vang lên, hoà với tiếng sấm. Cung Ân Thần chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy. Cô túm lấy cổ áo Cung Tử Dương, gào lên, “ Đó là em gái của anh, mẹ kiếp, đó là Cung Thái An.”
Cung Tử Dương bật cười, “ Ngoài em ra, anh chẳng có em gái nào cả.”
Cung Ân Thần lùi lại phía sau, ánh mắt tàn nhẫn của những người đó khiến cô sợ hãi. Bọn họ đâu phải là người như thế, hai người đó đã từng là tia nắng ấm trong đời cô. Vậy mà giờ, cô chỉ thấy, chỉ thấy những con quỷ. Cô chạy ra khỏi phòng. Cố chạy trốn nhưng đây là một toà nhà kiên cố. Cả người cô bị giữ lại, cảm giác quen thuộc đánh ập vào cô, đây là cơn thèm thuốc. Cô bủn rủn, nhìn người đang giữ mình. Đôi mắt cô găm vào hắn, “ Các người là ác quỷ.”
Cô bị giữ chặt. Cung Tử Dương nhìn cô, đưa cho cô một li nước. “ Cái này sẽ giúp em ổn hơn.”
Cô đã từng nhớ Kika luôn chuẩn bị một cốc nước cho cô, đó là thứ đã khiến cô trở thành con nghiện. Đôi mắt Kika hiện lên, cô gào thét, quẫy ra. Tiếng thuỷ tinh vỡ tan. Cung Tử Dương nhíu mày, không nói gì cả.
Cô bó gối lại, cơn nghiện vẫn chiếm lấy toàn bộ tâm trí cô. Trước mặt cô đầy màu u tối.
“ Tiểu Thần, anh phải làm gì với em đây?” Trong đầu cô xuất hiện một giọng nói, một vòng tay ấm áp. Cô bật khóc. “ Thẩm Hạ Thiên, anh tới đây cứu em đi.”
****
Thẩm Hạ Thiên lo hết toàn bộ mọi chuyện xong xuôi. Anh đứng yên nhìn đống tro tàn trước mặt. Lãnh Phong đi tới chỗ anh, đưa anh một phong bao. Anh mở ra, “ Cung Bích Đồng quả nhiên còn sống.”
Anh nắm chặt tờ giấy, khoé môi cong lên, nhà họ Cung các người đừng mong sống tốt.
“ Lãnh Phong, mang tro rắc biển đi.”
Thẩm Hạ Thiên dời chân, đi lên nhà, anh lái xe tới một nơi. Nơi này khá xa Milan, nằm ở ngoại ô. Anh dừng xe trước một căn nhà gỗ nhỏ. Bĩnh tĩnh gõ cửa. Có người mở ra, nhìn thấy anh, mỉm cười, “ Chà chà, đại thần tới nha.”
Thẩm Hạ Thiên nhìn người đàn ông trước mặt mình, áo len mỏng, quần tây, bộ dạng rất thảnh thơi.
“ Không mời vào nhà sao?” Anh hỏi.
“ Đương nhiên là có rồi. Lôi mỗ sao dám để đại thần đứng ngoài lạnh chứ!” Người đàn ông đó cười cười, tránh đường cho anh vào nhà.
Anh nhìn căn nhà bày biện đơn giản, thật không giống với phong cách khoa trương của hắn trước đây một chút nào.
“ Trà hay coffee?” Người kia hỏi.
“ Nước lọc.”
“...Ok.”
Khi mọi chuyện đã xong xuôi, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau. Một lạnh lùng, một phóng khoáng, rất hợp ý nhau.
“ Lôi Nặc, anh đã từng là người đứng đầu Hắc Đế, nói cho tôi biết, Cung Tử Dương làm sao trở thành như ngày hôm nay?” Anh không vòng vo, hỏi thẳng vấn đề.
Lôi Nặc gật đầu, vuốt vuốt bàn tay mình, “ Hắn là sát thủ giỏi nhất mà tôi từng huấn luyện. Kĩ thuật rất tốt, hiếm có kẻ nào tốt như hắn, trong lứa sát thủ huấn luyện cùng, có ba kẻ tôi hài lòng nhất, một là Cung Tử Dương, hai là V, hay tôi nên gọi là Thần Dực nhỉ, kể từ khi hắn quy về Bạch gia thì tôi đã thấy bực rồi và người cuối cùng chính là Dạ Minh. Ba bọn họ đều rất có tố chất nhưng tôi đánh giá Cung Tử Dương tốt hơn, vì hắn là kẻ lạnh lùng, máu lạnh nhất.”
“ Hắn đã qua bao nhiêu người chủ rồi?”
“ Hai. Kay và Thera.”
“ Nhưng hắn không thể nào có thể vững vàng sắp xếp mọi chuyện như này được.”
“ Tại sao không thể? Anh nghĩ ai đã ám sát tôi năm đó, chính tên học trò tôi hài lòng nhất đã đục cho tôi một phát súng và bốn cái dao vào người đấy. Ở Hắc đế, Cung Tử Dương đang ngồi trên vị trí của tôi. Lại có vòng tay che chở của ông già kia nữa, việc gì hắn chẳng dám.” Lôi Nặc bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy lại đầy oán hận.
“ Vậy, Lôi Nặc, anh có muốn trả thù không?” Thẩm Hạ Thiên dùng ánh mắt lạnh đầy vẻ khiêu khích để hỏi.
Lôi Nặc đầy trầm ngâm nhìn anh ta, “ Tôi biết anh tìm tôi không chỉ để hỏi chuyện mà.”
Thẩm Hạ Thiên gật đầu, “ Tôi đã thiêu cháy toàn bộ Lioen rồi.”
“ Nghe kích thích đấy.”
“ Vậy anh có muốn phục thù không?”
“ Đương nhiên rồi. Mấy vết thương trên người tôi nhất định Cung Tử Dương sẽ phải hoàn trả.”