Ngày hôm ấy, Thẩm Hạ Thiên về rất muộn, Cung Ân Thần đã dặn lòng là không được để tâm tới nhưng ánh mắt vẫn không thể nào ngừng dõi qua ô cửa. Mười hai giờ tròn, chiếc xe tối màu sang trọng mới từ từ tiến vào cổng biệt thự. Thẩm Hạ Thiên vẫn mặc đồ lúc sáng chỉ có điều đã không còn chỉnh tề, áo khoác nhàu nhĩ, cà vạt buông lỏng, trên áo sơ mi có thấy vết rượu vang.
“ Thiếu gia, ngài uống say quá rồi!” Thím Trương đỡ anh vào phòng khách rồi cau mày mắng.
Thẩm Hạ Thiên đầu vì men rượu mà đau như búa bổ, hai tay anh day trán. “ Thím lấy tôi li nước.”
“ Để tôi lấy trà giải rượu cho ngài.” Thím Trương e ngại.
“ Nước!”
Thím Trương chỉ biết gật đầu chấp thuận nhưng lòng vẫn canh cánh. Thiếu gia tửu lượng không tốt, uống nhiều rượu thì sẽ bị đau đầu, hơn nữa còn đau rất nặng. Biết bản thân mình vậy rồi mà vẫn không chịu sửa.
Đầu nhức lên từng cơn buốt, Thẩm Hạ Thiên nhắm mắt, mày kiếm cau lại, bỗng nhiên, như cảm nhận được điều gì, mắt lạnh mở ra. Dáng người nhỏ từ từ bước xuống cầu thang, mái tóc xoã dài ngang vai, váy ngủ ngắn chấm đùi. Có lẽ là do hơi men nữa nên thân anh nóng rực lên. Anh nhìn cô chằm chằm, cuối cùng chỉ buông lời lạnh nhạt, “ Khuya rồi, sao chưa ngủ?”
“ Em khát nước.” Cung Ân Thần nhẹ nói.
Thẩm Hạ Thiên gật đầu, mắt nhắm lại, cố đàn áp cơn khó chịu.
Thím Trương vừa lúc cũng lấy nước ra tới nơi, thấy Cung Ân Thần thì bèn nói nhỏ nhờ vả, “ Thiếu gia say rồi, phu nhân đưa trà giải rượu cho ngài ấy uống đi. Tôi mà bảo là ngài ấy sẽ không chịu đâu.”
Chưa để cô phản ứng thì li trà đã đặt trong tay cô cùng với một viên ngậm bạc hà. Thím Trương ba chân bốn cẳng rời đi.
Cung Ân Thần tái mặt, thở dài. Đi tới gần chỗ anh, dưới ánh đèn chùm màu hổ phách, khuôn mặt của người đàn ông như được phủ lên một lớp hào quang rực rỡ. Đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, đối diện với mắt cô, tia xanh lam sắc bén như dao gươm khiến cô e ngại.
“ Trà giải rượu.” Cô hướng li trà về phía anh, ánh mắt dời đi chỗ khác.
Người ngồi trên ghế chỉ cười nhẹ, lúm đồng tiền sâu bên má phải hiện rõ.
“ Em bón cho tôi thì tôi sẽ uống.”
Cung Ân Thần kinh ngạc, một bàn tay nóng như dung nham bỗng nhiên đặt xuống bắp đùi trắng nõn của cô, nóng hổi dần di chuyển lên cao.
“ Thế nào hả, Thẩm phu nhân?”
Cung Ân Thần chưa từng thấy vẻ mặt này trước đây của Thẩm Hạ Thiên, kể cả khi mọi chuyện chưa từng bị lộ ra cũng vậy. Bộ dạng này giống như một vị khách làng chơi đang ngọt lời bảo hầu rượu.
Bàn tay đặt ở đùi cô bỗng nhiên nắm lấy tay cô, kéo mạnh khiến cả người cô ngã mạnh xuống lồng ngực cứng rắn của ai đó, nước trà đổ văng khắp người Thẩm Hạ Thiên nhưng anh ta chẳng nói gì. Mùi rượu vang thoang thoảng bám trên áo quần của anh như vẫn còn lưu lại hơi men, chỉ cần ngửi cũng đủ say.
Bàn tay ai đó vẫn chầm chậm xoa nhẹ trên bờ lưng cô. Hơi thở đàn ông khiến cô không quen.
“ Tiểu Thần, em có nhớ không? Những chuyện ở rừng hoa anh đào bốn năm trước?” Tiếng trầm thấp vờn trên đỉnh đầu, giọng nói không biết là say hay thật.
Cung Ân Thần nằm trên người anh không nói gì. Rừng anh đào, cô vẫn nhớ, nhớ như in, bởi lẽ đó chính là hồi ức đẹp đẽ cuối cùng của hai người bọn họ.
“ Em nói là dù anh có như thế nào thì em vẫn sẽ mãi mãi bên cạnh anh.” Thẩm Hạ Thiên thầm thì, giọng càng ngày càng nhỏ, như thủ thỉ dịu êm.
“ Ừ.” Cô đáp lại, đáy mắt hơi hoen đỏ.
“ Em nói vậy rồi mà em vẫn không làm như em hứa.” Tay anh vòng nơi eo cô, ôm chặt hơn. “ Em yêu người khác.”
Cung Ân Thần nằm trong vòng tay chỉ biết câm lặng, nghe nói chỉ khi say, đàn ông mới nói lời thật lòng. Cô đánh bạo một lần, ngẩng đầu lên, tay chạm vào gò má anh, anh như tìm được hơi ấm, cũng áp mặt vào tay cô.
“ Thẩm Hạ Thiên, anh vẫn còn yêu em đúng không?” Cô nhẹ hỏi.
Ngoài trời tiếng mưa rơi mỗi lúc một to, không gian dường như bị tiếng mưa quấy nhiễu. Người đàn ông im lặng không nói gì, đôi mắt xanh lam chẳng có chút tình cảm, chỉ hằn lên tia máu. Mặt anh vẫn áp lên tay cô, đôi mắt khao khát của cô vẫn dõi theo anh nhưng sự im lặng đến cùng cực ấy của anh dần khiến cô nguội lạnh.
Cô chống người dậy, đứng lên, lau đi vệt nước mắt.
“ Yêu thì sao mà không yêu thì sao, cuối cùng cũng chẳng quan trọng.” Anh đứng dậy, chỉnh lại trang phục của mình rồi lảo đảo đi lên lầu, trước khi đi lên cầu thang, anh dừng chân lại, trầm lãnh nói.
Cung Ân Thần đứng bất động, nước mắt vẫn rơi xuống theo tiếng mưa. Anh nói đúng, cô và anh đối với nhau cũng chẳng quan trọng. Chuyện hai người cũng như cánh hoa trong rừng anh đào vậy, hoà lẫn trong gió mây rồi cũng bị vùi dập bởi thời gian và sương gió. Thứ đọng lại, may mảy vẫn chỉ là nụ hôn phớt lờ dưới ánh bình minh.
————-
Thẩm Hạ Thiên vào phòng, đi thẳng vào phòng tắm. Anh cởi đi bộ đồ ám mùi rượu trên người, nhìn mình trước gương, cười khẩy.
Từ bao giờ, anh đã trở nên như này. Anh làm chủ cả một đế chế, anh có thể khiến hai giới rung chuyển nhưng khi đứng trước người con gái anh yêu vẫn chẳng thể thốt lên nỗi lòng.
“ Hạ Thiên, dám đánh cược với em không? Khi bàn tay anh dính lên máu của người thân cô ta, thứ anh nhận được sẽ chỉ là một lưỡi dao đâm vào lồng ngực.” Trước đó, Thera đã mỉa mai nói với anh như vậy.
“ Rồi khi cô ta biết được, bao năm nay, đôi tay dơ bẩn của anh đã luồn lắt sắp xếp mọi việc khiến cho Cung gia rơi vào ngày hôm nay thì sẽ thế nào?”
“ Cô ta yêu anh nhưng hơn hết cô ta cần gia tộc. Và anh đã nhấn chìm nó.”
Thẩm Hạ Thiên cười khẩy, nhìn đôi tay của mình, đúng vậy, tất cả mọi thứ từ đâu đến cuối đều do anh. Cung gia chật vật cũng do anh, những đứa con gái ruột của gia tộc đó cũng là do anh nhuốm đen danh tiếng. Duy chỉ có một người là cô, anh không tài nào can đảm đụng tới, cô giống như một lời nguyền cấm kị, nếu anh phạm vào thì nhất định sẽ sống không yên. Bạch Niên Vũ từng nói với anh rằng khi muốn yêu một cô gái, điều đầu tiên cần biết là cô ấy có thù hận gì với anh không? Nhưng mà với cô, chỉ là cô chưa biết, nếu cô biết rồi thì tất cả đẹp đẽ trước kia sẽ đổ vỡ, cũng giống như lời hứa dưới hoa anh đào.
“ Thẩm Hạ Thiên, nếu em là cánh hoa anh đào, anh có nguyện làm gió để cùng em đi khắp muôn nơi không?”
Xin lỗi, Tiểu Thần, anh không thể là gió của em được. Gió thổi, hoa bay, rồi hoa cũng rơi xuống đất. Đẹp đẽ đến bao thì cũng sẽ bị đất bẩn chà lên.