“ Thẩm Hạ Thiên, nãy giờ anh uống rất nhiều rồi đó!” Chấn Tưởng Dạ nhìn một đống chai rượu trên bàn thì kinh ngạc, trâu bò vậy, toàn là rượu nặng nữa chứ.
Thẩm Hạ Thiên không nói gì, vẫn tiếp tục uống rượu.
“ Bị gì vậy?” Chấn Tưởng Dạ dò xét nhìn Bạch Niên Vũ.
“ Thấy vợ bị người ta ôm, máu ghen nổi lên!” Bạch Niên Vũ lười nhác nói.
“ Ồ!” Chấn Tưởng Dạ ngạc nhiên.
Tưởng cái gì chứ hoá ra là ghen tuông, quá trẻ con, quá ngây thơ!
“ Để tôi nói cho anh nghe này, đối với trường hợp như vậy thì anh phải đáp trả. Ôm cô gái khác đi trước mặt cô ấy, xem phản ứng.” Chấn Tưởng Dạ bày mưu.
Thẩm Hạ Thiên vẫn im lặng, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống dưới lầu, hướng về phía một cô gái.
Không bị ánh đèn hào nhoáng của quán bar cản trở, khí chất thanh thuần đẹp đẽ tản ra từ người cô gái, Cung Ân Thần.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô đối với một thằng đàn ông khác thì Thẩm Hạ Thiên đáy lòng nổi sóng. Bà xã hắn chỉ mới hở khỏi hắn 2 ngày mà đã quấn quýt bên kẻ khác, thú vị ghê!
***
Cung Ân Thần vội vã chạy tới quán bar tìm Justin. Cô nhận được cuộc điện thoại của bạn nói rằng Justin kể từ sau khi gặp cô thì lại lao đi uống rượu, khuyên thế nào cũng không được.
“ Justin, theo em về!” Cung Ân Thần nhẹ nhàng nói với Justin.
Justin nhìn người đang đứng trước mặt anh, đáy lòng lại dâng lên cơn đau nhói, “ Lisa, em tới đây làm gì hả?”
“ Còn làm gì nữa, theo em về!” Cung Ân Thần lớn giọng.
“ Lisa, đừng cho anh thêm hi vọng rồi lại bị dập tắt. Anh không muốn bản thân lại thêm yêu em.” Justin cầm chai rượu lên, dốc hết.
Cung Ân Thần nhìn dáng vẻ khác lạ của Justin, anh ấy đối với cô luôn là chàng trai với nụ cười đẹp như gió xuân, vậy mà bây giờ lại trở thành say rượu tiều tuỵ. Cô đoạt chai rượu từ trong tay anh, ném xuông đất. Tiếng vỡ lớn đã kinh động đến mọi người. Ai cũng hiếu kì nhìn.
“ Justin, anh đừng khiến em ghét anh!” Cung Ân Thần bật khóc.
Giọt nước mắt đã kinh động đến Justin, anh ta vội ôm lấy cô, “ Thực xin lỗi!”
Cung Ân Thần để mặc cho anh ôm, để mặc cho mùi rượu kia ám vào người cô. Đột nhiên, cô cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang dõi theo cô, mang theo sự tức giận nặng nề. Là ảo giác hay sao? Tựa như là ánh mắt của anh ấy.
Cung Ân Thần đỡ Justin ra khỏi quán. Cô bây giờ mới nhớ là bản thân đã quên túi ở trong quán, vội vàng chạy vào. May mắn là túi vẫn chưa bị ai lấy đi, cô kiểm tra túi rồi mới đi ra. Trong lúc lơ đễnh, bỗng nhiên bị va vào ai đó.
Cung Ân Thần ngã xuống, lúi húi đứng dậy, nhìn cái người vừa va phải mình. Trái tim cô bị bóp nghẹn.
Thẩm Hạ Thiên, là anh ấy. Bên cạnh anh là một cô gái rất đẹp, chiếc váy ngắn cũn cỡn toát lên sự gợi cảm chết người.
“ anh có sao không?” Cô gái kia dịu dàng như nước ân cần hỏi.
“ Không sao.” Thẩm Hạ Thiên nhàn nhạt nói.
Cô gái kia trừng mặt nhìn về phía Cung Ân Thần, tức giận nói: “ Cô có mắt để làm cảnh sao?”
Cung Ân Thần duy trì vẻ mặt lạnh lùng,nghe cô gái kia chất vấn bản thân thì miệng giễu cợt. Cô hoá ra lại rơi vào hoàn cảnh này, đường đường là vợ chính của anh ta vậy mà lại để cho kẻ tình nhân bên ngoài mắng chửi.
“ Bị câm sao?” Cô gái kia gắt lên.
“ Xin lỗi!” Cung Ân Thần nói rồi đi thẳng ra khỏi quán. Không muốn, không muốn nhìn thêm cảnh gì nữa.
Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống. Thẩm Hạ Thiên, anh quá tuyệt tình!
Chiếc áo khoác nhẹ đặt lên vai cô, mang mùi rượu đậm. Tuy rất khó chịu nhưng cô vẫn không đẩy nó xuống.
Justin nhìn bộ dạng nước mắt rơi của cô, trái tim không khỏi thắt lại. Anh cuối cùng đã nhìn thấy tận mắt người mà cô yêu rồi, tên kia quả nhiên giống như những lời cô nói.
“ Em từ bỏ quá nhiều!” Justin ôn nhu nói.
“ Em tình nguyện cho nên không hối hận.” Cung Ân Thần gượng cười.
Justin đột nhiên ôm lấy cô, “ Anh cũng muốn thử xem em duy trì bộ dạng này tới bao giờ!”
Gió đông hiu hắt thổi, những bông tuyết trắng bắt đầu rơi, trong ánh sáng lấp lánh của đèn đường, hình ảnh hai người ôm nhau trở nên thật đẹp đẽ thơ mộng biết bao.
Nhưng lại có người nhìn thấy cảnh này, ý nghĩ giết người nổi lên không biết bao nhiêu lần.
“ Anh, anh sao vậy?” Cô gái bên cạnh không ngừng dở cái giọng ghê tởm kia nói với anh.
Thẩm Hạ Thiên lấy một tờ séc đưa cho cô ta, “ Cút!”
Cô gái kia tái mặt, cầm lấy séc rồi bỏ chạy.
“ Hahaha... Cứ nghĩ là cái kế này sẽ có hiệu nghiệm thế mà hoá ra lại không được. Thẩm Hạ Thiên, anh nhục như con chó!” Chấn Tưởng Dạ nhìn thấy một màn này thì ôm bụng cười lớn.
Thẩm Hạ Thiên dùng ánh mắt hung ác trợn nhìn Chấn Tưởng Dạ.
“ Nhìn gì mà ghê vậy? Có nhìn tôi nhiều như thế cũng chẳng kéo được vợ cậu về đâu!” Chấn Tưởng Dạ phớt lờ, bổ sung thêm vài câu châm chọc.
Bạch Niên Vũ vội bịt miệng của Chấn Tưởng Dạ lại, lôi cậu ta vào phòng. Đại tổ tông, không nên chơi với lửa!
Thẩm Hạ Thiên nhìn bóng dáng của đôi “ tình nhân” kia rời đi, ánh mắt tiếc nuối vô vàn. Lấy trong túi áo bao thuốc lá, châm một điếu rồi thở dài.
“ Ân Thần!” Miệng run rẩy bật lên cái tên của cô, đáy lòng chua xót.
Gió đông ơi xin đừng thổi, nguội lạnh mất trái tim si tình rồi.
Tuyết trắng xin đừng rơi nữa, tôi lạc mất dấu chân cô gái tôi yêu.
Hắn say rượu thì em lo lắng vậy tôi say rượu thì sao em không lo? Sao em không quan tâm tôi như em quan tâm hắn?
Cái khó của tình yêu chính là ghen tuông. Nhìn thấy cô gái mà mình yêu say tình bên ai mà bản thân chỉ có thể đứng ở phía sau “ chiêm ngưỡng” thì trong lòng như nổi bão dông vậy.
“ Thẩm Hạ Thiên, có lẽ Chấn Tưởng Dạ nói không sai? Cậu nhục như một con chó!” Bạch Niên Vũ nhìn Thẩm Hạ Thiên, không khỏi thương cảm.
“..”
Thẩm Hạ Thiên khoé môi nhếch lên một nụ cười, “ Đến con chó tôi cũng chẳng nhục bằng.”