Ngày hôm đó, phiên toà kết thúc vẫn là sự cãi qua cãi lại giữa luật sư của hai người. Vụ xét xử đi vào bế tắc. Lúc Cung Ân Thần đi ra khỏi toà án thì gặp Lãnh Phong, anh ta mỉm cười nhìn cô: “ Phu nhân, tiểu thiếu gia muốn gặp cô.”
Cô nhìn xung quanh, phóng viên vẫn còn, bây giờ có lẽ không tiện, “ Không sợ phóng viên sao?”
“ Yên tâm, Thẩm thiếu biết cách để đánh lạc hướng bọn họ. Cô cứ đi theo tôi.” Lãnh Phong chỉ cô về phía chiếc xe hơi màu đen đỗ ở góc khuất bên kia đường. Cô nhìn sang, thấy cửa sau xe hạ xuống, một bàn tay bé nhỏ thò ra vẫn tay với cô.
Cô mỉm cười, đi về chiếc xe ấy. Lãnh Phong mở cửa xe cho cô. Tiểu Màn Thầu gặp cô thì nhanh chóng nhào tới ôm cô, “ Mấy ngày nay con rất nhớ mẹ.”
Cô ôm con trai vào lòng, nhẹ giọng, “ Mẹ cũng rất nhớ Tiểu Màn Thầu.”
Lãnh Phong khởi động xe, trên đường, Tiểu Màn Thầu không ngừng kể cho cô nghe những câu chuyện mà nó được Thẩm Hạ Thiên kể trước khi ngủ. Khuôn mặt con trai kể lại rất háo hức, luôn miệng kể mãi thôi. Cô tay xoa tóc con, tay còn lại nắm chặt tay con, “ Tiểu Màn Thầu, con có muốn sống cùng ba và mẹ mãi mãi không?”
Tiểu Màn Thầu nghe xong thì sáng mắt lên, gật đầu lia lịa, “ Có chứ! Con muốn được sống cùng ba mẹ và hai cậu.”
“ Vậy thì Tiểu Màn Thầu cố gắng chờ ba mẹ nhé, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ là một gia đình.” Cô cười hiền, tay càng nắm chặt tay con hơn.
Đi chừng thêm 15 phút thì xe dừng lại, Cung Ân Thần hạ kính xuống. Chỗ bọn họ dừng chân là nhà thờ cổ. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, kí ức ám ảnh năm nào của cô hiện về. Dưới chân Thượng Đế ở đây, cô đã nắm tay Thẩm Hạ Thiên để tiến tới hôn nhân. Nơi này là khởi đầu cho tất cả những đau khổ trong suốt năm năm qua của cô. Chẳng hiểu sao cô đột nhiên thấy ngực mình tức nghẹn. Cô vội mở cửa xe ra, thở dốc.
Tiểu Màn Thầu lo sợ chạy ra khỏi xe oà tới chỗ cô, “ Mẹ không sao chứ?”
Cô lắc đầu.
Lãnh Phong ái ngại nhìn cô, “ Phu nhân, hôm nay đưa cô tới đây là để cho cô nghe kể một thứ.”
Cô không nói gì, nắm tay Tiểu Màn Thầu đi sau lưng Lãnh Phong tiến vào nhà thờ. Hôm nay, nhà thờ không có ai cả. Hai hàng ghế đều trống rỗng, cha xứ vừa thấy bóng cô thì liền đi tới.
“ Sau nhiều năm, cuối cùng Cha cũng đợi được hai con tới.” Ông ấy nhìn chăm chú cô và Tiểu Màn Thầu.
Cô ngạc nhiên.
“ Đừng lo gì cả. Con đã được ba của con cầu phúc.” Cha quỳ xuống, vuốt ve mái tóc của Tiểu Màn Thầu.
“ Hôm nay là đến xem cái gì?” Cung Ân Thần khó hiểu hỏi Lãnh Phong.
Lãnh Phong chỉ cười nhạt, không trả lời cô.
Cha xứ đứng dậy, nhìn cô, “ Thượng Đế đã tạo ra phụ nữ để chế ngự bản chất mạnh mẽ và tàn khốc của đàn ông. Cung Ân Thần, con phải rất tài giỏi vì đã có thể khiến cho một kẻ lãnh khốc không tin Đạo, không tin Chúa như Thẩm Hạ Thiên quỳ gối dưới chân Thượng Đế khẩn thiết cầu xin.”
Cô cứng đờ, nhất thời máu trong người như ngừng chảy.
Cha xứ chỉ về vị trí chính giữa nhà thờ, nơi đối diện với cây thánh giá, “ Lần đầu tiên Thẩm Hạ Thiên quỳ xuống đó là để cầu xin Chúa hãy bảo vệ sự bình an của con. Thời gian đó là hơn năm năm trước.”
“ Lần thứ hai, quỳ gối cầu xin mong con chuyển dạ an toàn.”
“ Lần thứ ba, Cha vẫn còn nhớ rõ, Thẩm Hạ Thiên sắc mặt tiều tuỵ, trên người là bộ đồ bệnh nhân, quỳ gối dưới chân Thượng Đế luôn miệng hỏi vì sao lại không mang con về bên cạnh anh ta.”
“ Một người phụ nữ có thể khiến cho người đàn ông từ bỏ hết tôn nghiêm, đạo giáo để quỳ chân trước Chúa cầu xin là người phụ nữ có bản lĩnh nhất trần đời này.”
Cung Ân Thần chân lùi về phía sau một bước, cô không nghĩ rằng Thẩm Hạ Thiên lại yêu cô nhiều tới như vậy.
Cha xứ lấy từ trong túi áo của mình ra một hộp nhung, trong đó là một chiếc nhẫn mẫu đơn rực rỡ, lấp lánh. Cung Ân Thần vừa nhìn thấy nó thì sững sờ. Chiếc nhẫn này so với năm năm trước thì nó đã được gắn thêm lá xanh bằng ngọc lục bảo. Nó còn rạng rỡ hơn hẳn lúc trước. Cô run run vuốt ve nó.
“ Đây là món quà từ Thượng Đế. Thẩm Hạ Thiên đã nhờ Cha cầu nguyện những điều tốt lành vào chiếc nhẫn này. Hi vọng người phụ nữ đeo nó sẽ mãi mãi hạnh phúc.”
“ Đây không phải là cái lúc trước, một cái mới hoàn toàn.” Lãnh Phong đột nhiên nói.
“ Thật ư?”
“ Chiếc nhẫn cũ đã từng bị một người tự tiện đeo vào nên trong cơn tức giận Thẩm thiếu đã đập vỡ nó. Cái này là được chế tác theo nguyên bản nhưng thêm thắt vào hình lá. Nó đã được gửi ở đây suốt 3 năm.”
Cung Ân Thần thở dài.
“ Mẹ Tiểu Thần, ba yêu mẹ nhiều tới như vậy cho nên mẹ đừng làm ba buồn nhé!” Tiểu Màn Thầu nắm lấy tay cô, giọng điệu đầy sự nghiêm túc. Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi đã hiểu chuyện rồi.
“ Em thích nó không?” Một giọng nói vang lên, cô nhìn về phía cửa chính của nhà thờ, người đàn ông mặc âu phục đang từ từ tiến vào, một nụ cười phảng phất treo trên môi.
Anh đứng trước mặt cô, cầm hộp nhẫn, một chân quỳ xuống, “ Trước mặt Chúa, anh muốn dùng sinh mệnh một đời của mình để nói lời yêu vĩnh viễn với em.” Đây là tư thế để cầu hôn.
Cung Ân Thần che miệng lại, cố ngăn tiếng khóc phát ra. Cô đỏ hoe hai mắt nhìn anh. “ Vì sao hả Thẩm Hạ Thiên, sau tất cả tổn thương em đối với anh?”
“ Không có nhiều cái vì sao. Anh đã quỳ gối trước Chúa rất nhiều lần vì em, đã hỏi Chúa bao nhiêu câu tại sao, hèn mọn như tên ăn xin, chỉ để được hôn trên tay em, trao em chiếc nhẫn cưới chân chính.” Anh lấy chiếc nhẫn ra, hướng về cô, “ Đứng trước Chúa, anh muốn ngỏ lời yêu với em.”
Cung Ân Thần đắn đo,cuối cùng thu tay lại, “ Chờ khi mọi chuyện yên ổn, em sẽ đeo nó.”
Thẩm Hạ Thiên thoáng chút buồn rầu, anh đứng dậy, “ Anh sẽ chờ em.”
Cung Ân Thần không nói gì.
Thẩm Hạ Thiên gửi lại chiếc nhẫn cho Cha xứ, khi Cha xứ cầm lấy hộp, ông mỉm cười nhẹ, “ Rồi Chúa sẽ mang những kẻ yêu nhau trở về bên nhau.”
Lúc ra khỏi nhà thờ thì đã là trời trưa, không khí bắt đầu nóng lên. Cung Ân Thần nhìn đồng hồ, đã gần 11h trưa.
“ Con đói bụng.” Tiểu Màn Thầu xoa xoa bụng, uể oải nói.
“ Chúng ta đi ăn nhé!” Thẩm Hạ Thiên bế bổng con lên, yêu chiều.
“ Được ạ.” Tiểu Màn Thầu rất ưng ý.
“ Cậu chủ, tôi cần phải rời đi tới chỗ kia. Không thể tham gia với ngài trong vòng 3 ngày tới.” Lãnh Phong đưa chìa khoá xe cho anh.
“ Tới chỗ kia nhớ cẩn thận.” Thẩm Hạ Thiên gật đầu.
Lãnh Phong lên chiếc xe đã chở Thẩm Hạ Thiên tới đây rời đi.
Lần này, Thẩm Hạ Thiên sẽ tự mình chở Cung Ân Thần và con trai đi ăn. Vừa vào xe thì anh đã cởi áo vest ở ngoài ra, chỉ mặc sơ mi đen với quần âu. Cung Ân Thần nhìn anh, không nhịn được mà mỉm cười, nhiều năm như vậy người đàn ông này vẫn đẹp trai như vậy.
Cô và con trai ngồi ở ghế lái phụ. Cô lấy điện thoại ra tìm nhà hàng. Đã lâu rồi chưa trở lại Singapore nên thật sự cô không biết nên chọn nơi nào.
“ Tiểu Màn Thầu muốn ăn gì nào?” Thẩm Hạ Thiên vừa lái xe vừa hỏi con trai.
“ Con muốn ăn màn thầu, ăn há cảo, ăn mì, ăn gà rán,... Thật nhiều thứ muốn ăn.” Tiểu Màn Thầu vừa kể vừa nuốt nước miếng. Thẩm Hạ Thiên bật cười với con trai mình.
“ Em muốn ăn gì?” Anh hỏi Cung Ân Thần.
“ Hừm, chúng ta đi ăn gà rán nhé. Rất lâu rồi em chưa ăn nó, hơn nữa con trai có vẻ cũng thích nó.” Cô trả lời.
“ Được thôi.” Sau đó anh chở hai người tới một quán gà rán Hàn Quốc nổi tiếng.
Cả nhà là lần đầu tiên đi ăn cùng nhau. Thẩm Hạ Thiên sau khi gọi món thì về bàn. Thấy con trai đang ngồi rất ngoan bên cạnh mẹ thì trái tim anh chợt ấm lên. Đây là điều mà anh luôn mong muốn.
“ Dạo này em rất ít khi thấy Tiểu Diệp gọi về.” Cung Ân Thần nhớ hồi đại học, cô, Quan Nhĩ và Tiêu Tiểu Diệp rất yêu thích mấy đồ ăn nhanh này. Nhưng bây giờ cả ba đều đã khác. Tiêu Tiểu Diệp lấy chồng, cô cũng có con, chỉ riêng Quan Nhĩ là vẫn thần thần bí bí.
Thẩm Hạ Thiên đang lấy giấy lau bàn ăn thì chợt khựng lại. Hai hôm trước, Bạch Niên Vũ gọi điện cho anh thông báo là vợ anh ta đã có thai, bộ dạng rất hạnh phúc. Nhưng tạm thời anh chưa thể cho Cung Ân Thần biết tin này được. Nghĩ đến con, anh lại có chút gì đó xúc động. Anh chùng tim lại, nhìn con trai đang ngồi đối diện mình. May quá! Con trai anh vẫn ổn.
“ Ở Anh dạo này không ổn lắm. Bạch Niên Vũ đã trở thành công tước Krisen nên là có một số chuyện chắc không tiện.” Anh lấy đại một lí do nào đó.
“ Không ngờ tới Bạch Niên Vũ thế nhưng lại có mẹ là nữ công tước Emma Krisen đấy. Bà ấy là người rất có tiếng nói trong cả hoàng gia và chính trị.” Cung Ân Thần cảm thán.
“ Ồ, có những thứ không đơn giản như em nghĩ đâu. Ẩn sâu trong lớp vỏ hào nhoáng của nó là sự mục rũa thối tha.” Anh nhếch môi, cười giễu cợt.
Cung Ân Thần nhìn Thẩm Hạ Thiên, dường như anh đang giấu cô điều gì đó. Cô không muốn hỏi, nhưng cô không an tâm.
“ Mẹ ơi, cô kia vừa chụp ảnh chúng ta.” Tiểu Màn Thầu đột nhiên chỉ tay về phía một cô gái đang cầm điện thoại ngây ngốc.
Thẩm Hạ Thiên chửi thầm, anh lạnh lùng đi tới chỗ cô gái kia.
“ Làm ơn hãy xoá bức ảnh đó.” Anh dùng vẻ lạnh băng của mình để khiến cô gái ấy có chút sợ hãi.
“ Tôi xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy gia đình anh thật đẹp.” Cô gái ấy vội giải thích. Nét mặt lo lắng nên rất lúng túng.
Thẩm Hạ Thiên biết mình đã hơi căng thẳng rồi, “ Cảm ơn nhưng hãy xoá bức ảnh ấy. Tôi không muốn phải làm gì cô.”
Cô gái kia gật đầu, nhanh chóng xoá ảnh. Thẩm Hạ Thiên hài lòng, đi về phía bàn của mình.
“ Ba làm tỉ tỉ suýt khóc.” Tiểu Màn Thầu lắc đầu, bộ dạng rất ông cụ non.
“ Ba xin lỗi.” Thẩm Hạ Thiên cười nhẹ, nét băng giá trên mặt biến mất.
“ Tỉ tỉ kia rất xinh đẹp, ba không nên quá hung dữ. Chị ấy mà được bao nuôi chắc sẽ rất vui.” Tiểu Màn Thầu chợt nói.
Thẩm Hạ Thiên:.....
Cung Ân Thần:......
“ Ai dạy con cái bao nuôi đấy?” Cung Ân Thần đen mặt.
“ Con biết đâu.” Tiểu Màn Thầu nhất định sẽ không khai ra Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp đâu.
Thẩm Hạ Thiên cười khổ, đúng là không nên để con theo chân cái tên Bạch Niên Vũ kia mà.
Thẻ bàn rung lên, Cung Ân Thần đi lấy đồ ăn. Thẩm Hạ Thiên nhỏ giọng với con trai, “ Ở trước mẹ đừng nhắc đến cái vụ bao nuôi ấy, mẹ giận là mẹ không yêu ba nữa đâu.”
Tiểu Màn Thầu nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu, “ Dạ.”
Cung Ân Thần đem đĩa gà thơm phức tới bàn. Nhìn dáng vẻ thậm thà nói chuyện to nhỏ của hai ba con thì mỉm cười.
Bên kia đường, một người cả buổi ngồi quan sát hình ảnh hạnh phúc của gia đình kia. Cái nhếch môi lạnh nhạt của anh ta khiến người ta khó đoán.
Gia đình ư? Anh ta cũng đã từng có. Chỉ là, vì sự xuất hiện của những người kia mà nó đã đổ vỡ hoàn toàn.
“ Hàn, cho dù cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với anh, anh cũng không tha sao?” Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta đột nhiên lên tiếng.
Hàn mắt lạnh nhìn cô ta, “ Vì sự xuất hiện của Cung Ân Thần mà mẹ tôi mất chồng, tôi mất cha, cô ta đúng là thứ sao chổi.”
“ Anh tàn nhẫn thế, cô ta lúc ấy nào đâu biết gì.” Người phụ nữ bên cạnh dường như có chút thương xót.
“ Cung Bích Đồng, Nhan Tịch, John Markin,Mouray Lioen, Nam Cung Ngự, những kẻ châm ngòi nổ kia đều đã chết. Bây giờ chỉ còn Thẩm Hạ Thiên và Cung Ân Thần nữa. Tôi sẽ tự tay tiễn bọn họ xuống đoàn tụ bọn người đó. Đây sẽ là phần lễ tạ tội của tôi dành cho mẹ.” Anh ta kéo cửa kính lên, khởi động xe rời đi.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh nhếch môi son đỏ, quan sát người đàn ông bên cạnh mình.
Nam Cung Hàn....
Để xem anh có trò gì vui!
———/———-/
Tuệ Anh: dành cho mấy bé đã quên Nam Cung Ngự là ai thì để má khơi lại cho các bé nhớ. Nam Cung Ngự là ba ruột của Cung Ân Thần, là người có khoảng thời gian sống với Nhan Tịch ( mẹ của Thẩm Hạ Thiên) ở Singapore. Vậy là chị nữ chính của chúng ta có một rổ anh trai cùng cha khác mẹ đỉnh cao phải không? Cung Tử Dương - Cung Dạ
Justin-Mouray
Nam Cung Hàn - Nam Cung Ngự
Nhưng các bé đừng trông chờ gì ở anh Hàn này, bởi vì anh ta cùng với Lôi Nặc sẽ là hai main phản diện chính của truyện này.
* Bật mí thêm chút nữa: kết truyện sẽ có tới 2 nvật phụ chết. Và đều sẽ rất đau thương.