Thẩm Hạ Thiên kinh ngạc, là ai đã nói cho cô biết, chuyện này năm xưa ngoài anh, Vu Trạch, Lãnh Phong ra thì làm gì có người khác.
“ Ai đã nói chuyện này với em?” Anh sốt sắng hỏi.
Cung Ân Thần im lặng, không nói, con trai cô bị bệnh, phẫu thuật gắn chip nơi tim thế nhưng cô một chút cũng không biết. Trước đây cô nhớ, Tiểu Màn Thầu không bao giờ cho cô tắm hay thay quần áo cho thằng bé, thằng bé luôn nói nó xấu xí, bây giờ cô đã hiểu rồi, hoá ra trên người có sẹo nên nó không muốn cho cô biết.
Thẩm Hạ Thiên buông tay cô ra, xoay người rời khỏi phòng. Vừa mở cửa thì âm thanh trẻ con ở dưới tầng khiến anh khựng lại.
“ Thuyền trưởng Hook, chú lừa cháu!”
Không chỉ riêng anh mà Cung Ân Thần cũng ngạc nhiên không kém. Tiếng nói này là của Tiểu Màn Thầu. Cô bật dậy, chạy ra xem.
Thân hình bé nhỏ của con trai cô đối lập với không gian rộng lớn của toà nhà. Khuôn mặt đỏ gay lên, đôi mắt ươn ướt. Thằng bé đang khóc?!
Thẩm Hạ Thiên đi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con trai.
“ Chú lừa cháu! Rõ ràng chú là ba cháu vậy mà chú lại bảo không phải!” Chẳng để anh bước tới, thằng bé đã chạy tới chỗ anh. Người mới chỉ tới nửa đùi anh cho nên phải giương đôi mắt giàn dụa nước mắt lên nhìn anh.
Anh quỳ xuống, “ Ai nói với cháu chú là ba của cháu vậy?”
Tiểu Màn Thầu lấy tay lau nước mắt, thút thít, “ Cậu nhỏ nói với cháu.”
“ Cậu nhỏ?”
“ Là cậu Justin, cậu ấy bảo với con rằng ba của con chính là chú. Cậu nói là vì muốn tới gần cháu nên chú mới tự nhận là Thuyền trưởng Hook. Lúc nào chú cũng quan tâm chú vì chú là ba của cháu.” Tiểu Màn Thầu vừa lau nước mắt xong thì lại mếu máo nói tiếp.
Thẩm Hạ Thiên nghe thấy âm thanh đập rất nhanh của trái tim mình, đó là sung sướng, hạnh phúc.
“ Tiểu... Màn Thầu.” Cung Ân Thần nghe hết những điều con nói, cô đứng ở phía sau mà nước mắt cũng chảy theo. Cô khẽ gọi tên con.
“ Mẹ Tiểu Thần, mẹ biết chú ấy là ba con vậy mà vẫn giả vờ. Cả hai người, ai cũng hùa nhau bắt nạt con!” Từ trước tới giờ, cô chưa từng thấy con trai khóc nhiều như vậy. Chóp mũi của thằng bé cũng đỏ lên.
“ Mẹ xin lỗi.” Cô đi tới gần, giọng cũng khàn đi.
Tiểu Màn Thầu quay đi, “ Con ghét hai người!” Cậu bé rời khỏi vòng tay của Thẩm Hạ Thiên, quay đầu lại như tìm kiếm ai đó.
Từ ngoài cửa, Justin bước vào, trông anh gầy gò đi trông thấy. Tiểu Màn Thầu với thấy anh thì đã chạy tới, trốn sau anh.
Justin bật cười, “ Nào, Tiểu Màn Thầu, con sao lại khóc nhiều như thế.” Anh bế thằng bé lên, thằng bé quay người gàc cằm lên vai anh, nhất quyết không để cho ba mẹ thấy bộ dạng của mình bây giờ.
Thẩm Hạ Thiên đứng dậy, anh nhìn Justin, giọng điệu nghi hoặc, “ Tại sao lại đưa nó đến đây?”
“ Ba mẹ tranh quyền nuôi con mà thiếu mất con thì sao công bằng được.” Justin trả lời một cách đầy châm biếm.
Cung Ân Thần tái mặt, cô sợ con cô sẽ nghe thấy những điều này. Ánh mắt bàng hoàng của cô đối diện với nụ cười của Justin, “ Justin, tại sao lại làm như vậy?”
Justin hạ nụ cười xuống, đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn cô, “ Cả Thiên và tôi đều sống trong gia đình thiếu thốn, chúng tôi đã là một sai lầm nên tôi sẽ không để cháu tôi bất hạnh như thế một lần nữa.”
Thẩm Hạ Thiên nắm chặt tay lại, “ Tiểu Màn Thầu, không phải là ba lừa con mà vì ba trước đây đã làm tổn thương mẹ rất nhiều, khiến mẹ đau lòng cho nên ba không có dũng khí đối mặt với con. Ba lựa chọn thân phận phù hợp để ở bên cạnh con, như ba vẫn thường nói, ba rất yêu con.”
Tiểu Màn Thầu quay lại nhìn anh, mặc dù vẻ mặt vẫn còn nghi ngờ nhưng đã không còn cự tuyệt như lúc trước, “ Ba nuôi đã nói với con rồi. Hôm con đi ngắm mưa sao băng, ba nuôi bảo rằng ba luôn cạnh con.”
Thẩm Hạ Thiên cảm thấy nỗi lòng mình nhẹ đi, anh tiến lên, giơ tay về phía con trai, “ Vậy con chấp nhận lời xin lỗi của ba chứ?”
Tiểu Màn Thầu do dự hồi lâu rồi gật đầu. Nhướn người lên để anh bế cậu từ người Justin sang. Cậu nhóc ôm ghì lấy cổ anh, “ Ba, cuối cùng con cũng có ba rồi.”
Cung Ân Thần nhìn khung cảnh trước mắt, cô rất muốn nói lời xin lỗi với con trai nhưng lại không dám, cô chỉ im lặng nhìn hai thân ảnh một cao một lớn bên cạnh nhau đó.
“ Lisa, đây chẳng phải là điều tốt nhất sao?” Justin đi tới bên cô, khẽ hỏi.
“ Em không biết nữa.” Cô cúi gằm mặt, giọng cô rất nhỏ.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé áp lên má cô, cô ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Thẩm Hạ Thiên bế Tiểu Màn Thầu đứng trước cô, bàn tay đang đặt lên mặt cô ấy chính là của con trai cô.
“ Mẹ Tiểu Thần, mặc dù mẹ đã giấu con nhưng vì con yêu mẹ nên con sẽ tha thứ cho mẹ.” Tiểu Màn Thầu nói.
Đôi mắt Cung Ân Thần ánh lên tia hạnh phúc, khoé môi cô cong lên.
——————
Ở Mỹ bây giờ vẫn rất lạnh, tuyết phủ kín mọi con phố trên đường. Mặc cho tuyết rơi nhiều nhưng vẫn tấp nập người ra đường. Trên phố, người ngừoi qua lại kín hết.
“ Mom, hôm nay mẹ không mở quán sao?” Cô bé nhỏ mặc chiếc váy len màu đỏ xinh xắn vừa nắm tay mẹ, tíu tít hỏi.
Người phụ nữ kia rất cao, cô khoác lên người chiếc áo phao dài ấm cúng, cô cúi đầu xuống nói chuyện với con gái, “ Vì hôm nay là sinh nhật Tiểu Thố nên mẹ muốn dẫn con gái mẹ đi chơi.”
“ Wow, mẹ Elase muôn năm!” Cô bé nghe xong càng vui mừng hơn.
Bọn họ tiến vào trung tâm thương mại lớn. Tiểu Thố muốn mua bộ búp bê mới, cho nên vừa thấy cửa hàng đồ chơi là cô bé đã chạy vụt nhanh vào.
Elase nhìn theo con, nụ cười trên môi nở đậm hơn.
| Các vụ xả súng bí ẩn vẫn xảy ra rất nhiều, đặc biệt là khu phố Queen, nơi các băng đảng thường hoạt động. |Trên TV, là tin tức về các vụ án xảy ra gần đây.
Elase chợt nhớ tới lời nhắn mà hôm trước David gửi cho cô. “ Elase, hắn đang đi tìm cô. Hãy cẩn thận!”
Cô biết thế lực của hắn bây giờ đã rộng lớn tới như nào rồi. Hắn từ cõi chết trả về, bắt đầu trả lại những món nợ máu, và hắn đã đoạt được gần như tất cả. Cô nghĩ, món nợ cuối cùng chắc chắn là cô, vì hơn ai hết, cô là người đã tự tay đẩy hắn xuống cửa địa ngục.
“ Mom, con muốn mua con búp bê này.” Tiểu Thố sau khi xem xong một vòng cửa hàng thì chạy tới chỗ cô, níu tay cô kéo tới chỗ bán búp bê sứ, chỉ tay vào bộ búp bê gia đình rất đẹp.
Elase gật đầu, chiều lòng con gái, “ Được, mẹ sẽ mua cho con gái mẹ.”
Lúc cô đưa bộ búp bê ra thanh toán thì cô nhân viên nhìn cô bằng ánh mắt rất chi là xin lỗi, “ Quý khách, bộ búp bê này vừa rồi đã được một vị khách khác mua trước. Thật xin lỗi vì sự bất tiện này.”
Tiểu Thố nghe xong thì buồn bã, Elase hơi đau đầu, “ Tiểu Thố, con chọn bộ khác đi.”
Tiểu Thố gật đầu, suy tính một hồi lâu cuối cùng lựa chọn một con búp bê sứ riêng lẻ.
Và lần này, cô nhân viên lại nói xin lỗi với cô một lần nữa.
Elase bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn ở đây. Cô nhìn Tiểu Thố, con bé vì tức giận mà hai má phồng lên.
Điện thoại ở quầy thu ngân rung lên, cô nhân viên nghe máy, sau đó ánh mắt dò xét nhìn Elase, “ Có người muốn gặp chị.”
Elase hơi bất ngờ, cô nhận điện thoại.
“ Phù Vân, thứ cô muốn, tôi nhất định sẽ không cho!” Giọng nói rét như băng này khiến cho từng tấc da trên người Elase rợn lên. Là hắn.
Cô dáo dác tìm bóng hình anh ta nhưng không thấy.
“ Nặc, anh muốn gì?” Cô khẽ hỏi.
“ Tôi muốn cô phải chịu nỗi đau tôi từng phải chịu.”
Sau đó điện thoại tắt máy.
Cô đưa trả lại cho cô nhân viên.
Tiểu Thố vẫn một bộ dạng giận dỗi.
“ Tiểu Thố, chúng ta đi mua cái khác nhé.” Cô dỗ dành con gái.
“ Được ạ.” Tiểu Thố thoả hiệp với cô.
Bọn họ tới các cửa hàng khác chọn quà. Tuy nhiên vẫn là rơi vào tình trạng giống lúc nãy. Tay của Elase nắm chặt lại, móng tay đâm vào da thịt đau nhói. Tiểu Thố với hai mắt đỏ hoe chực chờ rơi nước mắt.
“ Mom, chúng ta về được không?” Tiểu Thố níu lấy ống tay áo cô, mếu máo.
“ Được.” Elase gật đầu. Trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi với con.
Bọn họ quay trở về quán cà phê của mình. Trên đường đi, Elase để ý luôn có một chiếc xe ôtô đen đi theo bọn họ. Cô lựa chọn việc ngó lơ nó. Khi đi qua cửa hàng bánh ngọt, cô dừng lại.
“ Tiểu Thố, vậy mình mua bánh kem nhé!”
Tiểu Thố gật đầu, bọn họ đi vào tiệm và mua một chiếc bánh dâu tây rất ngon mắt. Nỗi uất ức trong lòng Tiểu Thố cũng vì chiếc bánh kem này mà biến mất đi. Cô bé cười rất ngọt ngào, hào hứng, “ Mom, chúng ta sẽ đươc thổi nến chúc mừng sinh nhật!”
Elase tìm lại được nụ cười cho con nên rất vui, cô cũng cười hạnh phúc đáp lại con, “ Đúng vậy. Vì Tiểu Thố của mẹ đã được 8 tuổi rồi.”
Hình ảnh hai mẹ con dắt tay nhau mỉm cười đi trên phố này đã hoàn toàn bị thu lại vào tầm mắt của người đàn ông ngồi trong xe đen. Anh ta mặc một bộ âu phục đen sang trọng, tay đeo găng da kín, ánh mắt đen thẳm vẫn luôn dõi theo hai bóng hình kia.
“ Boss, chúng ta vẫn đi theo chứ?” Tài xế hỏi anh.
“ Có.” Người đàn ông đó gật đầu.
Chiếc xe bám theo bọn họ cho đến khi tới tiệm cà phê. Người đàn ông mặc dù không thấy hai bóng dáng kia nữa nhưng vẫn nhất mực ở đó. Một hồi lâu, anh ta tự đốt cho mình một điếu thuốc, khói nhanh chóng ám mùi khắp xe hơi, anh ta hạ kính xuống, cái lạnh của trời đông tràn vào.
Đôi mắt đen thẳm như đại bàng vẫn dõi vào quán cà phê đó.
“ Phù Vân, tại sao 8 năm qua em sống hạnh phúc còn Lôi Nặc tôi lại không một ngày nào yên ổn?” Anh ta gằn giọng lên. Thanh âm ngoài sự tức giận còn có cả đau thương.
Quán cà phê đột nhiên mở cửa, dáng hình cao ráo của người phụ nữ bước ra. Cô ấy cũng đứng lặng mình hút thuốc trước cửa tiệm. Khói thuốc vờn theo ngón tay cô. Ánh mắt cô thì lại chăm chú nhìn về chiếc xe đang đỗ ở đó. Cô có thể lờ mờ nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau. Elase hút một hơi thuốc dài rồi từ từ nhả khói.
“ Lôi Nặc, chúng ta đã không còn gì nữa!”